“Chuyện này đừng nói cho ông ngoại nghe.” 
Đường Y gật đầu. Thật ra cô cũng không muốn ông ngoại lo lắng. 
“Chú không thể bỏ qua được sao?” 
“Nếu cô là tôi. Bị người ta đổ oan giết chết người mình yêu. Cô chấp nhận không?” 
Đường Y im lặng. Từng mảng ký ức tuổi thơ hiện về. 
“Mẹ…” 
“Chát” 
Bạt tai giáng xuống mặt Đường Y. Bà Nguyệt chỉ tay vào mặt của cô rồi hét lên: 
“Tất cả là tại mày. Nếu mày không có mặt ở trên đời tao đã không khổ như vậy.” 
Bà Nguyệt còn bóp cổ Đường Y. Lúc đó nếu không có bà ngoại, cô đã bị chính mẹ ruột hại chết. Đúng, tất cả chỉ vì cô có mặt ở trên đời. Đều là lỗi của cô. 
Điều đó có khác cái mà Phong Sính phải chịu không? 
“Phong Sính, chú có thể nghe lời ông ngoại đừng điều tra tiếp được không? Bọn họ rất đáng sợ. Tôi sợ có khi chúng ta sẽ lại mất đi người thân yêu nhất.” 
Phong Sính trấn an cô: 
“Đừng lo. Tôi sẽ cho người bảo vệ mọi người.” 
“Nhưng mà…” 
“Trẻ con lo tập trung học đi. Sắp thi đại học rồi đó.” 
Đường Y đứng dậy liếc Phong Sính một cái. 
“Tôi nói cho chú biết. Tôi không phải trẻ con. Tôi đã lớn rồi.” 
Phong Sính hời hợt: “Ồ! Ra là lớn rồi!” 
“Chú…” 
Xe dừng lại trước “An Viên Trang”, Đường Y vừa xuống xe là Phong Triển và Tiêu Đằng ra đón. 
“Y Y về rồi đó hả?” 
“Ông ngoại!” 
“Trời ơi. Y Y mau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-nho-cua-chu-phong/3495549/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.