Tử Khiêm mặc kệ dùng hết sức mình chạy đến chiếc áo bị xé rách.
Phong Sính bay lên đạp một đạp vào hắn. Hắn ngã ra sau, phần đầu va chạm một ít vào phần mộ.
- Phong Sính…
- Từ Tử Khiêm, mau nói cho tôi biết rốt cuộc hôm đó cậu bà Bạch Khanh đã gặp Từ Nhan?
Từ Tử Khiêm lắc đầu, Phong Sính tức giận nhào vào đánh nhau với hắn.
Đấu vậy gần 40 phút, lúc này cả 2 đã thấm mệt cùng nằm ngửa:
“Từ Tử Khiêm. Cậu biết tôi mang tội danh giết người….còn là người mình yêu bao lâu rồi không? Cậu có biết những năm qua tôi phải sống thế nào không? Ánh mắt đau khổ, tuyệt vọng của cô ấy đã khiến tâm hồn của tôi kiệt quệ thế nào không?”
Phong Sính thật sự bật khóc.
“Từ lúc đó mỗi đêm đều phải dùng thuốc ngủ mới có thể đi ngủ. Phải gặp bác sĩ tâm lý mới có thể tiếp tục tồn tại.”
“Từ Tử Khiêm, là tôi đang tồn tại không phải sống!”
Nghe những lời này, Từ Tử Khiêm ngồi dậy.
“Chính chúng tôi đang chiến đấu từng ngày để mọi người không phát hiện…”
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
“11 năm rồi. Cậu còn điều tra sao? Nếu thật sự tra ra được, cậu đã không ngồi tù.”
“Rốt cuộc là thế nào?”
Từ Tử Khiêm thở dài, từng mảng hồi ức xưa kia hiện về.
“Các người yêu nhau, chúng tôi không thể yêu nhau sao?”
“Cậu cùng Bạch Khanh?”
“Đúng vậy! Các người yêu nhau có thể công khai. Còn chúng tôi phải giấu diếm.”
“Vậy cho nên các người giết người diệt khẩu?”
Từ Tử Khiêm phủ nhận:
“Không bao giờ có chuyện đó! Lúc đó chúng tôi đang hôn nhau. Từ Nhan đã nhìn thấy tất cả. Cô ta bảo tôi phải đem cho cô ta 1 triệu đồng. Ngày hôm đó chính là ngày giao tiền.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]