Tiêu Đằng nắm hai cổ áo của Phong Sính: 
- Ai cho cậu dẫn con bé đến chỗ đó? Ai cho cậu đánh nhau trước mặt con bé. Con bé bị hoảng sợ trước hành động đánh nhau có biết không? 
- Tôi không biết! 
- Chết tiệt! Đáng ra tôi không nên để cậu đón con bé. 
Tiêu Đằng lớn tiếng, anh đẩy Phong Sính ra phía sau. Cơn giận chưa được hạ nên Tiêu Đằng chỉ tay vào mặt Phong Sính. 
- Con bé mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu! 
Phong Sính đứng yên không phản bác. Có lẽ vì quá nôn nóng muốn biết mọi chuyện về Từ Nhan nên anh không quan tâm đến Đường Y. Đó là lỗi của anh. Lời từ miệng Phong Sính chầm chậm thốt ra. 
- Xin lỗi! 
- Cậu đi mà xin lỗi Y Y. 
Chị Huỳnh đứng chen vào giữa can ngăn. 
- Đừng cãi nhau nữa. Chúng ta xem bác sĩ nói sao? 
Bác sĩ ra bên ngoài căn dặn tình hình của Đường Y. Cô bé bởi vì ám ảnh bạo lực trong quá khứ nên những chuyện xảy ra làm gợi nhớ. Đừng để chuyện này xảy ra nữa. Nếu không sẽ tái phát gây ra hậu quả khôn lường. 
- Dạ thưa bác sĩ. 
Phong Triển thở dài. Ông vào trong nhìn Đường Y nằm trên giường bệnh ngủ mới nói với Phong Sính: 
- Con ra đây một lúc với ta. 
- Vâng. 
Hai người xuống khuôn viên bên dưới của bệnh viện nói chuyện. Phong Triển đấm chiêu nhìn vào khoảng không. 
- Con bé bị bạo hành từ nhỏ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-nho-cua-chu-phong/3495540/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.