Không biết trải qua bao lâu, chỉ là đến khi Cố Long ngừng khóc thì cảm thấy hai đùi của mình có vật gì đó đè nặng lên. Lúc hắn nhìn kĩ lại thì thấy Tiểu Bảo Bối đã gối đầu lên đùi hắn mà ngủ.
Hắn khóc quá lâu, đến nổi hai con mắt cũng mỏi đi. Tiểu Bảo Bối dùng hết lời, hết tâm tư để dỗ dành nhưng hắn vẫn không ngừng khóc, Tiểu Bảo Bối cuối cùng chỉ có thể chọn cách im lặng đợi hắn. Nhưng đợi lâu quá thì lại ngủ quên mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, thuần khiết như búp bê của Bảo Bối khiến hắn sực tỉnh ra là mình đã kết hôn.
Tiểu Chính Vũ thấy hắn đã ngừng khóc liền bình thản đi đến, vỗ vai nói.
"Cố gắng vượt qua, thức ăn tôi nấu có lẽ đã nguội rồi. Một lát nữa Bảo Bối có đói thì đưa em ấy ra ngoài ăn, tôi còn phải đến công ty làm việc"
Cố Long không nói gì, chỉ có thể ở trước mặt của Tiểu Chính Vũ bế Bảo Bối như kiểu bế công chúa đi lên phòng.
Tiểu Chính Vũ nhìn theo bóng lưng của hắn, chỉ để lại một câu.
"Nếu người đó thật sự yêu cậu thì dù nghèo khổ thế nào cũng không vui vẻ bước lên máy bay, cũng không thể nào dễ dàng chấp nhận chuyện cậu cưới người khác. Người yêu nhiều là người cố chấp!"
Tiếng giày nện xuống sàn, khiến cho Cố Long thức tỉnh điều gì đó.
Cuộc sống vốn dĩ là một hành trình thử thách, phải biết chấp nhận hiện thực và tiếp nhận nó thì mới tồn tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-troi-cua-tieu-bao-boi/2803182/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.