Chương trước
Chương sau
" Chồng phải dạy cho vợ nhỉ?. Dụ Dụ lúc cuộc thi săn bắn bắt đầu con đi cùng Văn Văn đi"

Hạ Khang Dụ nghe mẹ mình nói thế thì nhìn sang Hi Văn, ánh mắt hắn nhìn cô không rời, định nói thì Hi Văn liền nhanh chóng tiếp lời, không để Hạ Khang Dụ lên tiếng.

Cô không muốn đi chung với Hạ Khang Dụ đâu.

' Con đi với mẹ được không ạ? Con và mẹ cùng nhau trò chuyện nha" Hi Văn nhìn phu nhân Cẩn đầy hồi hộp chờ đợi câu trả lời của bà.

" Vợ chồng thì nên đi với nhau. Mẹ đi chung với mấy người bạn già của mình rồi còn con đi với Dụ Dụ đi ha".

Nhưng mà con có chuyện muốn hỏi mẹ, con đi cùng với ạ. Văn Văn rất hợp nói chuyện với người lớn tuổi ạ, có con đi cùng đảm bảo sẽ vui hơn" Hi Văn vỗ ngực đảm bảo.

'Không được, có chuyện gì thì về nhà mẹ sẽ trả lời".

'Mẹ ơi, Văn Văn năn nỉ mà, con...con.." Hi Văn ôm tay bà nhõng nhẽo.

Mấy người bạn trung niên của phu nhân Cẩn đi vào, họ rủ phu nhân Cẩn ra ngoài cùng bàn về việc săn bắn lát nữa sẽ diễn ra.

" Văn Văn ngoan, đi với chồng đi" nói xong bà vui vẻ đi ra ngoài cùng bạn, không quan tâm Hi Văn nữa.

Lúc này ở phòng khách chỉ còn lại Hạ Khang Dụ và Hi Văn.



Hai người đang ngồi đối diện nhau.

Hi Văn đứng dậy đi ngang qua Hạ Khang Dụ muốn rời đi nhưng bị Hạ Khang Dụ nắm lấy cổ tay rồi kéo cô ngồi trên đùi mình.

Hi Văn vùng vẫy, cô tức giận.

"Buông ra!!".

Không định thay đồ để đi săn sao? Sắp tới giờ rồi".

"Không, em sẽ đi thuyết phục mẹ, không đi với kẻ mặt lạnh, đáng ghét, xấu xa như anh".

Hi Văn đánh vào ngực hắn, đôi mắt hơi đỏ lên

Không gặp thì thôi nhưng gặp Hạ Khang Dụ thì Hi Văn lại nhớ đến lời hắn đã nói đêm đó kêu cô là công cụ ấm giường cho hắn.

Vốn dĩ Hi Văn cũng rất muốn nói cho hắn biết nhưng mà đã nói phải giữ lời với bọn Giai Kỳ rồi.

" Anh không cố ý" Hạ Khang Dụ như biết tội của mình mà giọng nhẹ nhẹ nói

' Lời anh nói không đáng tin, một chút cũng không. Ly hôn đi, em muốn ly hôn" Hi Văn vẫn tiếp tục đánh vào ngực Hạ Khang Dụ, không kiềm chế mà nước mắt lại rơi xuống.



' Chửi cũng được, đánh cũng được, hờn dỗi cũng được nhưng ly hôn thì không được" Hạ Khang Dụ nghiêm giọng nói, không cho Hi Văn phản bác.

'Được, không ly hôn thì ly thân. Tóm lại không ở với anh nữa" Hi Văn ngang ngược nói

Hạ Khang Dụ cũng không nói gì thêm, hắn dùng hành động.

Hạ Khang Dụ nắm lấy cằm Hi Văn quay về phía mình rồi đặt lên đó một nụ hôn. Hạ Khang Dụ hôn say sưa đến khi muốn cạy miệng tham lam đem hết mật ngọt của cô đi thì Hi Văn liền cắn chặt răng, không cho Hạ Khang Dụ có cơ hội tiếng vào.

Hạ Khang Dụ biết được ý đồ của cô, thế là hắn liền cắn lấy cái môi non mềm khiến Hi Văn vừa đau vừa bất ngờ mà hả miệng ra khiến Hạ Khang Dụ có cơ hội tiếng vào, say sưa quấn quýt bên trong khoang miệng của Hi Văn. Hôn đến thoả thích thấy Hi Văn mặt đã đỏ bừng biết rằng cô sắp không thở được mới lưu luyến buông ra.

Hi Văn vừa được thả ra, liền không ngừng hít thở, lát sau mới ổn định.

" Còn nói mấy từ đó nữa, xem anh làm gì em".

Hạ Khang Dụ lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má cô, đưa ra lời cảnh cáo.

Hi Văn tức giận nhưng không làm được gì liền cắn mạnh vào vai hắn không buông.

Dù rất đau nhưng Hạ Khang Dụ vẫn để im cho Hi Văn cắn, môi hắn cong nhẹ còn tay thì xoa đầu xem Hi Văn như con cún con đáng yêu đang ngứa răng.

" Cắn xong thì hết giận nhé" Hạ Khang Dụ nói thầm vào tai Hi Văn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.