*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
...
Đại mạc nổi lên bão cát, trời cao đất xa vô âm tín;
Giang Nam mùa hoa hạnh, ngàn dặm tiếp ngàn dặm.
...
Bài hát này được soạn lại từ《 Tế từ 》 của Cảnh Nguyên đế viết, truy điệu muội muội bị ép đi hòa thân rồi chết tha hương ở sa mạc phía bắc của người. Bởi vì có người nói, nửa đoạn sau của ‘Tế từ’ chính là do Đoan Tuệ hoàng hậu làm tiếp, cho nên mới để Kiều Tô đóng vai hoàng hậu tới hát, vô cùng thích hợp.
Trong phim chỉ có một mình Kiều Tô hát, nhưng để tăng hiệu quả của tiệc tối, lần này có sắp xếp Mộ Thần đến hợp ca. Kiều Tô hát một đoạn trước, đợi đến đoạn thứ 2, Mộ Thần sẽ lên tiếp lời.
Thanh âm của Kiều Tô vốn thuộc loại lạnh lùng xa cách, kết hợp với tiếng đàn sáo nhẹ nhàng, đặc biệt êm tai. Mộ Thần ngồi dưới khán đài, chờ ánh sáng chiếu tới lẳng lặng nhìn người trên sân khấu. Sân khấu được làm từ thủy tinh, lúc hát đến "mùa hoa hạnh", một màn nước rơi từ trên xuống, ngăn cách người nọ giữa mưa bụi mông lung.
"Hiệu quả cũng không tệ lắm nha." Sở Khâm nằm sấp ở trên giường, nhìn Kiều Tô trên sân khấu lấp lánh hào quang, chân mày hơi nhăn lại. Cái sân khấu này vừa mới sửa lại hồi năm ngoái, tuy rằng tiên tiến nhưng lại có một vấn đề, chính là thủy tinh ở chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-dung-quay/2229333/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.