Thực đơn trong tay có hơi mờ, nhưng ánh mặt trời rất tốt, chiếu vào ban công cạnh biển, có rất nhiều cặp tình nhân dùng cơm ở chỗ này, khắp nơi đều tràn ngập hương vị hạnh phúc. Sở Khâm đang cố gắng nhìn rõ chữ được viết trong thực đơn, chợt thấy có một bóng lưng quen thuộc mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh da trời, đó chính là Chung Nghi Bân. Anh sở hữu thân hình thon dài, khí chất xuất chúng, thế nhưng anh lại đang nắm tay một người phụ nữ mặc quần đỏ.
"Chung Nghi Bân!" Sở Khâm tức điên, hất văng bàn ra xông tới, túm lấy cổ áo của đối phương.
Chung Nghi Bân xoay đầu lại, trên gương mặt anh tuấn dính đầy vệt máu, khiến cho cậu phải giật mình. Thế nhưng hình như người nọ lại không cảm giác được, anh chỉ nhìn cậu đầy ngơ ngác, cau mày nói: "Cậu là ai?"
Khi Sở Khâm cũng tìm ra được người yêu bị mất trí nhớ của mình mà lúc đó người nhà đang an bài cho ở cùng với vợ chưa cưới giả ở cùng với anh.
Vợ chưa cưới giả: Thật sự người anh yêu nhất chính là em....
Chung Nghi Bân:...Nói láo, rõ ràng là tôi yêu Sở Khâm.
Vợ chưa cưới giả: Không phải anh bị mất trí nhớ sao?
Chung Nghi Bân: Mẹ nó chứ đầu óc có vấn đề! Ông vẫn còn nhớ Sở Khâm đó!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.