Kiều Thượng Ngu quỳ tại chỗ không nhúc nhích.
Âm thanh và khung cảnh xung quanh như thể đã rời xa cậu.
Vẻ mặt của cậu hoảng hốt, chỉ cảm thấy trước mặt là một cơn ác mộng vừa tối đen vừa vô cùng đáng sợ.
Ung thư dạ dày…?
Sao, sao có thể?
Thân thể của mẹ… Không phải vẫn luôn rất khỏe mạnh sao?
Đầu tiên là Thành Quyết bị mất trí nhớ, tiếp đến là chuyện mẹ mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, liên tục bị đả kích như vậy đã đẩy Kiều Thượng Ngu đến sát mép bờ vực tan vỡ.
Cậu muốn trốn tránh thực tại.
Muốn nói với bản thân, tất cả chỉ là một giấc mơ, không phải là thật—
Nhưng mà tiếng khóc đau khổ của dì Từ vẫn còn văng vẳng bên tai, trong mũi toàn là mùi thuốc khử trùng, cậu muốn trốn tránh hiện thực, nhưng hiện thực lại không cho phép.
Kiều Thượng Ngu ngơ ngác quỳ trên đất, cả người xụi lơ không còn bất kỳ phản ứng nào.
Xung quanh các người nhà và bệnh nhân khác đều đi qua đi lại như thường, chỉ có Kiều Thượng Ngu là quỳ trên đất, bất động,
Tiếng khóc của dì Từ dần dần nhỏ lại.
Sau khi khóc xong, trên mặt của cô chỉ còn lại tuyệt vọng và tuyệt vọng.
Không biết qua bao lâu.
Sắc trời đã tối, cánh cửa của phòng cấp cứu két một tiếng mở ra.
Bác sĩ và y tá mặc áo bảo hộ màu xanh lam mang theo vẻ mặt nghiêm trọng từ trong phòng cấp cứu đi ra ngoài.
Dì Từ thấy bác sĩ đi ra, lập tức đứng bật dậy, vội vàng bước tới trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526700/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.