Kiều Thượng Ngu nghĩ là mình nghe nhầm. “Tai… Tai nạn giao thông?” Kiều Thượng Ngu kinh ngạc hỏi lại lần nữa, nghĩ bản thân bị ảo thính. “Sao, sao có thể…” “Bây giờ bệnh nhân đang cấp cứu tại bệnh viện trong thành phố, mời người thân mau nhanh chóng đến đó.” Giọng nam nghiêm túc ngắt lời, nói xong liền cúp máy. Trong điện thoại vang lên tiếng tút báo bận. Kiều Thượng Ngu cầm di động đứng như trời trồng, đầu óc rỗng tuếch. Ánh mắt của cậu đờ đẫn, trong nhất thời không thể tỉnh người lại. Cậu ngây ngốc bối rối đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó mới tỉnh táo, tay chân của cậu lạnh như băng, hoảng hốt loạng choạng chạy đến bậc cửa mang giày đi ra ngoài. Trên đường đi, Kiều Thượng Ngu đều trong trạng thái hồn vía lên mây. Tại sao Thành Quyết lại đột ngột bị tai nạn giao thông? Nghiêm trọng không? Anh ấy không sao chứ? Kiều Thượng Ngu càng nghĩ càng luống cuống, nước mắt chực trào nơi khóe mắt. Tắc xi chạy hơn hai mươi phút mới đến bệnh viện. Trong hai mươi phút này là hai mươi phút mà cậu trải qua đau khổ nhất trong đời. Vội vàng xông vào bệnh viện, Kiều Thượng Ngu lo lắng chạy tới phòng cấp cứu. Hốt hoảng chạy tới bên ngoài phòng cấp cứu, vừa ngước mắt lên liền thấy một bóng người đã lâu không gặp. Chỉ thấy đứng cách đó không xa, bà Hác khoác một chiếc áo choàng màu lam, trên vai có đính đá quý đắt tiền, trông duyên dáng sang trọng, bà ta đang nhíu mày đứng nhìn cửa phòng cấp cứu. Sau lưng bà Hác tôn quý là người quản gia mặc bộ vest đen, vẻ mặt nghiêm túc đứng phía sau bà ta. Mà ở sau lưng quản gia là hai gã vệ sĩ Alpha cao to lực lưỡng. Mặt mũi của hai vệ sĩ đều như tượng, không hề có chút ý cười, chỉ với khí thế ngời ngời trên người họ không cần nói cũng có thể dọa chạy những người xung quanh. Quý bà Hác, mẹ của Hác Kim Thiến và Thành Quyết. Một Omega trội. Thân phận tôn quý, bễ nghễ trên cao, khiến người ta phải ngửa mặt ngước nhìn. Đây là lần thứ ba Kiều Thượng Ngu gặp bà ta. Lần đầu tiên gặp nhau là vào ngày tựu trường năm nhất đại học, tại cổng trường ồn ào náo nhiệt, bà Hác tôn quý ngồi trên chiếc xe đen bóng sang trọng, tự mình đưa Thành Quyết đến trường nhập học. Khi đó, Kiều Thượng Ngu nhìn bà Hác xinh đẹp lấp lánh giống như vì sao trên trời, hai mắt cậu đờ ra không sao chớp mắt được. Lúc đó Kiều Thượng Ngu với Thành Quyết và cả quý bà họ Hác kia chỉ là người dưng xa lạ, là một hạt bụi tầm thường. Lần thứ hai gặp nhau là vào xế chiều hôm đó, Thành Quyết đồng ý đính hôn với cậu. Người theo đuổi Thành Quyết nhiều không đếm xuể, không biết phải chuẩn bị bao nhiêu sân vận động mới chứa nổi, nhưng có thể làm Thành Quyết gật đầu đồng ý đính hôn, Kiều Thượng Ngu là người đầu tiên. Ngày đó, lần đầu bà Hác nhìn thấy Kiều Thượng Ngu, lập tức bày ra vẻ mặt khinh bỉ và ghét bỏ. Bà Hác không thích cậu. Hoàn toàn không thích cậu từ đầu đến chân. Nói chính xác hơn là xem thường cậu. Vào cái ngày Thành Quyết đồng ý đính hôn với cậu, ngày đó mọi người đang ngồi trong một phòng riêng của nhà hàng tây sang trọng, ánh mắt của bà Hác nhìn Kiều Thượng Ngu cực kỳ khinh miệt. Mà Kiều Thượng Ngu ở trước mặt bà ta chỉ có thể xấu hổ tự ti cúi đầu. Bà Hác khinh thường nhìn cậu nhiều thêm. Vì vậy, dù hai tuần sau là đến ngày cậu và Thành Quyết tổ chức lễ đính hôn, cậu vẫn không thể gặp mặt bà Hác. Thường là người có chức vị cao, là một Omega trội ưu việt có khí chất và dung mạo nổi bật, ở trước mặt bà Hác, Kiều Thượng Ngu tự biết xấu hổ về bản thân, hoàn toàn không dám ngẩng đầu đối mặt với bà ta. Ngày đó tiếp xúc với bà Hác trong khoảng cách gần, cậu sâu sắc cảm thấy sự chênh lệch to lớn giữa cậu và Thành Quyết, giữa cậu và nhà họ Thành. Bà Hác không thích cậu. Hác Kim Thiến cũng không thích cậu. Cậu đều biết. Bọn họ xem thường cậu vì hoàn cảnh bình thường của cậu, bản thân cậu không có nhan sắc hơn người, là một Beta lặn tầm thường không thể mờ nhạt hơn trong mắt mọi người. Nhưng Kiều Thượng Ngu vẫn luôn giữ niềm tin thời gian có thể chứng minh tất cả, sớm muộn gì bọn họ sẽ thấy tấm lòng chân thành của cậu dành cho Thành Quyết. Sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết cậu là thật lòng thật dạ thích Thành Quyết. Cuối cùng bọn họ sẽ chấp nhận cậu. Chẳng qua là… Quá trình có hơi khó khăn trắc trở. Lúc này bất ngờ thấy bà Hác đứng trước phòng cấp cứu, Kiều Thượng Ngu cúi đầu nhìn quần jean giặt đến phai màu của mình, bước chân không tự chủ chậm dần, cảm giác tự ti mặc cảm trộn lẫn vào nhau. Cuối cùng, khi còn cách khoảng ba bước chân, Kiều Thượng Ngu dừng bước đứng tại chỗ. Sau đó, cậu ngập ngừng lí nhí lên tiếng chào bà Hác một tiếng. “Con chào… Chào bác Hác…” Kiều Thượng Ngu rụt cổ, vẻ mặt ngượng ngùng, lóng ngóng sợ trước sợ sau. Nghe thấy tiếng nói của Kiều Thượng Ngu, bà Hác đanh mặt, nhíu mày quay đầu lại. Cậu vội vàng nở nụ cười lấy lòng bà ta. Bà Hác nhìn vẻ mặt lấy lòng của Kiều Thượng Ngu, ghét bỏ nhíu mày, lập tức dời mắt sang chỗ khác, giống như không hề thấy sự tồn tại của cậu vậy. Kiều Thượng Ngu im lặng không lên tiếng nữa, biết điều ngậm miệng lại. Cậu lo lắng đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Không biết đã đợi bao lâu, rốt cuộc bác sĩ tràn đầy mệt mỏi mở cửa phòng cấp cứu đi ra. Bà Hác lập tức dẫn theo quản gia đi tới hỏi tình hình. Kiều Thượng Ngu cũng lặng lẽ đi theo. Bà Hác sốt ruột hỏi: “Con tôi sao rồi?” Một bên, Kiều Thượng Ngu mở to mắt nhìn chằm chằm bác sĩ, chờ đợi câu trả lời. Bác sĩ nhíu mày, đáp: “Cơ thể đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là có thể phục hồi.” Bà Hác thở dài một hơi nhẹ nhõm. Kiều Thượng Ngu cũng thở phào theo. Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy bác sĩ lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng nói tiếp: “Nhưng bệnh nhân bị chấn động não khá mạnh, từ kết quả chụp CT cho thấy, không có vấn đề bất thường nào, nhưng không biết sau khi bệnh nhân tỉnh lại, liệu có để lại di chứng gì không.” Trái tim của Kiều Thượng Ngu nhảy vọt lên cuống họng. Để lại… Di chứng? Bà Hác nghe vậy lập tức thay đổi vẻ mặt, gặng hỏi: “Sẽ để lại di chứng gì?” Bác sĩ nói: “Tạm thời vẫn chưa biết, chỉ khi bệnh nhân tỉnh lại thì mới biết được.” Vẻ mặt của bà Hác trở nên nhăn nhó. Bác sĩ mệt mỏi nói tiếp: “Bây giờ bệnh nhân đã được đưa vào phòng hồi sức, người thân chưa được phép vào thăm, đợi đến năm, sáu tiếng sau mới có thể vào.” Bác sĩ dặn dò xong liền nhấc chân rời đi. Kiều Thượng Ngu nghe thấy bác sĩ dặn dò, mới nãy còn định bước vào lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đứng chờ tại chỗ. Một bên, bà Hác đứng im tại chỗ với vẻ mặt uể oải, nhấc tay day mi tâm. Bà ta mệt mỏi day mi tâm, sau đó đột nhiên không ngẩng đầu ném ra một câu: “Bây giờ cậu có thể đi.” Kiều Thượng Ngu hơi sửng sốt. Cậu ngớ người, sau đó mới nhận ra bà ta là đang nói cậu. Cậu khiếp nhược nói nhỏ: “Thưa bác… Con, con muốn ở lại… Chăm sóc cho anh ấy…” “Không cần.” Bà Hác từ chối không chút do dự, lạnh lùng nói: “Nhà họ Thành chúng tôi đã mời hộ công chuyên nghiệp.” Kiều Thượng Ngu khẽ ngập ngừng, sau đó nói lí nhí: “Vậy… Vậy con có thể ở bên cạnh hỗ trợ…” “Cậu có thể giúp được gì?” Nghe thấy Kiều Thượng Ngu nói, bà Hác ghét bỏ liếc cậu: “Một mình cậu đã không chuyên nghiệp, có thể giúp hộ công chuyên nghiệp được cái gì?” Kiều Thượng Ngu á khẩu. Cậu ngượng ngùng cúi đầu, móng tay bấu chặt vào trong da thịt, lì lợm nói: “Vậy con sẽ ở đây trông chừng anh ấy…” Còn nửa câu sau chưa kịp nói ra, bà Hác đã lập tức vô tình cắt ngang. “Kiều Thượng Ngu.” Bà Hác lạnh lùng lên tiếng. Kiều Thượng Ngu hốt hoảng ngẩng đầu. “Cậu nhất định phải ép tôi nói thẳng ra ‘nhìn cậu ở đây khiến tôi cảm thấy rất khó chịu’ sao?” Kiều Thượng Ngu bỗng chốc im lặng. Yên lặng trong chốc lát, cậu lúng túng nở nụ cười không được tự nhiên với bà Hác. “Thật xin lỗi bác… Con, con không biết…” Bà Hác lạnh lùng liếc Kiều Thượng Ngu, chán ghét dời mắt sang chỗ khác. “Bây giờ cậu có thể đi.” Bà Hác đột nhiên nói. “Con… Con có thể chờ anh ấy tỉnh lại rồi mới…” Trong đáy lòng cậu vẫn ôm một tia hy vọng. “Không thể.” Bà Hác lãnh khốc vô tình. Kiều Thượng Ngu lại á khẩu. Cậu nhìn gò má cao lạnh lùng của bà Hác, đôi môi khẽ mím. Cuối cùng, cậu cúi đầu chấp nhận. Kiều Thượng Ngu không nói gì xoay người, đi một bước quay đầu ba lần, lưu luyến không thôi rời đi. Đi vào thang máy ra khỏi bệnh viện, cậu đứng dưới sân ngửa đầu nhìn tòa kiến trúc sau lưng, trong lòng cảm thấy tủi thân. Đọc tại: thuyngu.wordpress.com Cậu mấp máy môi, khóe mắt bỗng chốc đỏ hoe. Không sao. Bà Hác không thích cậu là bình thường, sau này sẽ khá hơn. Kiều Thượng Ngu an ủi bản thân. … Sau khi Kiều Thượng Ngu rời đi, bà Hác nhất thời cảm thấy dễ chịu hẳn ra. Trước khi đi bác sĩ đã dặn phải đợi năm, sáu tiếng sau mới có thể vào thăm bệnh, vì vậy bà ta tìm một chỗ ngồi xuống, cùng với quản gia và vệ sĩ kiên nhẫn chờ đợi. Năm tiếng sau. Thời gian vừa tới, bà Hác lập tức bật dậy khỏi ghế. Bà ta vội vàng đi nhanh vào phòng hồi sức của Thành Quyết. Nhưng vừa đi vào trong lại kinh hoảng phát hiện, Thành Quyết vẫn còn đang hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại. Bà Hác hoảng loạn vội vã đi tìm bác sĩ để hỏi nguyên nhân cụ thể. Sau khi bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ cho Thành Quyết từ đầu đến chân, đưa ra kết luận: Có lẽ thời gian tỉnh lại sẽ lâu hơn một chút, nhưng đây là hiện tượng bình thường, không phải do cơ thể xảy ra vấn đề ngoài ý muốn. Lúc này bà Hác mới yên tâm. Bà Hác cho là sẽ thêm vài tiếng nữa thì Thành Quyết mới tỉnh lại. Nhưng không ngờ không phải là vài tiếng, mà là khoảng chừng năm ngày. Trong năm ngày đó, bà Hác như kiến bò chảo nóng sốt sắng không thôi, vì Thành Quyết không ăn không uống, cả người gầy sọp một vòng. Hác Kim Thiến cũng mấy lần chạy tới chạy lui đưa mẹ mình đi bệnh viện, đi thăm anh trai vẫn còn hôn mê bất tỉnh của mình. Trong thời gian này, thậm chí còn làm kinh động đến cha Thành đang công tác ở nước ngoài. Cha Thành ngồi máy bay tư nhân nhanh chóng quay về thành phố S, đến bệnh viện thăm Thành Quyết. Nhưng Thành Quyết vẫn còn hôn mê. Cha Thành bận rộn nhiều công việc, hơn nữa phần lớn các hợp đồng trong tay đều là hợp đồng cơ mật hợp tác với thượng tầng của chính phủ, vì vậy không nán lại được bao lâu liền bị bí thư và người của chính phủ thúc giục, chỉ có thể vội vã rời đi. Mà trong năm ngày này, Kiều Thượng Ngu không chỉ một lần lén đến thăm Thành Quyết. Nhưng vì bên ngoài cửa phòng bệnh có hai gã vệ sĩ cao lớn canh gác, cho nên mỗi lần tới, cậu chỉ có thể đứng bên ngoài rướn cổ nhìn vào trong phòng. Nhưng lớp kính mờ chống nhìn thật sự quá cao, cho nên cậu không thể thấy được gì cả. Kiều Thượng Ngu chỉ có thể đi tìm bác sĩ phụ trách hỏi thăm bệnh tình của Thành Quyết. Sau khi biết được Thành Quyết vẫn luôn hôn mê không tỉnh, cậu mất ngủ cả đêm, ăn không ngon ngủ không yên, không thể nào chuyên tâm làm việc được. Trong năm ngày ngắn ngủi, Kiều Thượng Ngu sụt mất năm kí. Cậu không dám nghĩ tới, lỡ Thành Quyết cứ nằm mãi không tỉnh, mình phải làm gì. Cậu thật sự không dám nghĩ đến tình cảnh đó. … Năm ngày sau, thứ bảy. Kiều Thượng Ngu cả đêm không ngủ, bọng mắt xanh đen, cậu dậy thật sớm rửa mặt thay quần áo, rồi hối hả chạy tới bệnh viện. Sau khi chạy đến bệnh viện, bà Hác tới bệnh viện còn sớm hơn nhíu mày nhìn cậu, vẻ mặt khó chịu thấy rõ. “Cậu đúng là lì lợm.” Kiều Thượng Ngu cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng. Lúc này trong phòng bệnh, bác sĩ đang theo lịch kiểm tra tình hình bệnh nhân. Bà Hác ở bên ngoài chú ý tình hình bên trong phòng, không rảnh phí thời gian với Kiều Thượng Ngu, vì vậy dời mắt đi, bỏ mặc cậu một bên. Kiều Thượng Ngu thở phào nhẹ nhõm, đứng ở một bên cố nhón gót rướn cổ nhìn vào bên trong. Năm ngày qua, Thành Quyết vẫn chưa tỉnh lại. Cậu nghĩ là hôm nay vẫn không có hy vọng. Nhưng ngay lúc này, trong phòng bệnh bất ngờ truyền ra âm thanh kinh ngạc vui mừng của bác sĩ. “Bệnh nhân tỉnh rồi!” Tỉnh?! Bà Hác là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức tiến vào phòng bệnh. Kiều Thượng Ngu khẽ sửng sốt, sau đó cũng nhanh chóng đi theo. Không ngờ, Kiều Thượng Ngu đang định bước vào phòng bệnh thì bị hai gã vệ sĩ tận trách giơ tay cản lại. Cậu sửng sốt. Kiều Thượng Ngu bối rối đứng tại chỗ, vừa tội nghiệp vừa khát vọng nhìn vào bên trong. Bà Hác đứng trong phòng bệnh vô tình liếc thấy, bà ta không nhịn không được nhíu mày, phất tay nói: “Được rồi, để cậu ta vào đi.” Kiều Thượng Ngu vội vàng nói một tiếng cảm ơn với bà ta, sau đó vui vẻ xúc động đi vào. Năm ngày qua chạy tới chạy lui ở bệnh viện, cuối cùng cậu cũng được nhìn mặt Thành Quyết. Bởi vì tai nạn giao thông, lại nằm bẹp trên giường suốt năm ngày, giờ đây sắc mặt của Thành Quyết tái nhợt, tạo thành vẻ đẹp ốm yếu. Hắn từ từ ngồi dậy trên giường. “Con bị tai nạn giao thông?” Năm ngày không uống nước, giọng nói của Thành Quyết khản đặc, hắn tỉnh táo hỏi. “Ừ.” Bà Hác đáp một tiếng, sau đó từ tốn trả lời: “Đối phương say rượu gây tai nạn, mẹ đã kêu luật sư kiện hắn, ngày mai mở phiên tòa. Nhất định phải khiến hắn rũ xương trong tù đến hết đời.” Thành Quyết lạnh nhạt đáp lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như mọi ngày. Thấy Thành Quyết khỏe mạnh tỉnh lại, gánh nặng trong lòng bà Hác rốt cuộc có thể xem là được buông xuống. Bà ta thờ phào một hơi dài, từ tốn nói: “Con hôn mê trên giường suốt năm ngày, bây giờ mới tỉnh lại, con có biết công việc bị chất dồn bao nhiêu rồi không…” Bà Hác nói chuyện, Kiều Thượng Ngu không dám lên tiếng cắt ngang lời bà ta. Bà Hác nói được một nửa, chỉ thấy Thành Quyết ngồi trên giường bệnh bỗng đưa mắt nhìn sang Kiều Thượng Ngu yên tĩnh đứng ở một bên. Hắn nhìn vào cái cổ của cậu. Thấy trên cổ đối phương không đeo vòng ngăn chặn pheromone, trong không khí cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi pheromone nào, sau khi hoàn toàn xác định người trước mắt này là một Beta, trong nháy mắt, trên mặt Thành Quyết lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét. “Beta này là ai? Đứng ở đây làm gì?” Bà Hác đang nói chuyện bỗng ngừng lại. Vẻ mặt của bà ta bỗng chốc trở nên vô cùng vi diệu. Còn Kiều Thượng Ngu nhất thời ngớ người, đầu óc trống rỗng. Cậu… Cậu nghe lầm sao? ===Hết chương 6===
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]