Bầu không khí trong xe vẫn nặng nề ngột ngạt, mãi khi đến trước công ty của Kiều Thượng Ngu cũng không suy giảm phần nào.
Đến công ty, xe dừng lại.
Kiều Thượng Ngu mở cửa xe, lặng lẽ cầm hộp giữ ấm và cặp táp bước xuống.
Kiều Thượng Ngu đứng bên ngoài xe, quay đầu nhìn vào bên trong.
Cậu hé miệng, nói như muỗi kêu: “Xin lỗi, em sai rồi… Thành Quyết, anh đừng giận nữa được không?”
“Sai ở đâu.” Thành Quyết dời tầm mắt sang phía cậu, đột nhiên hỏi ngược lại.
Kiều Thượng Ngu khẽ sửng sốt.
Cậu cúi đầu, thoáng chốc giọng nói càng nhỏ thêm: “Em, em không biết…”
Nghe được câu trả lời của Kiều Thượng Ngu, Thành Quyết lập tức lộ ra vẻ mặt ‘quả nhiên không ngoài dự đoán’.
Thành Quyết lạnh lùng nhếch mép không có ý cười, vẻ mặt châm chọc.
Lúc này hắn dời mắt về, lười nhìn Kiều Thượng Ngu thêm một giây.
Sau khi cậu cúi người hèn mọn nói một tiếng xin lỗi, vẻ mặt của hắn không hề hòa hoãn chút nào, trái lại còn thêm khó chịu rét lạnh như băng tuyết, tâm trạng của cậu theo đó càng tệ.
Thành Quyết càng ngày càng khó đoán…
Cậu thật sự không biết tại sao hắn tức giận.
Kiều Thượng Ngu hé miệng, môi khẽ run, muốn nói gì đó với hắn.
Nhưng cuối cùng, cậu lại âm thầm khép chặt miệng.
Cậu nhỏ giọng nói lời tạm biệt với Thành Quyết, sau đó đóng cửa xe.
Cửa xe đóng lại, lập tức khởi động chạy vút đi. Kiều Thượng Ngu xách cặp táp và hộp giữ ấm buồn rầu đi vào công ty.
Đi thang máy lên tầng trên, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tri-nho-ac-y-nhap-mong/526695/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.