Sau lần gặp nhau vô tình đó, trong đầu tôi lúc nào cũng ngập tràn hình ảnh của em. Mỗi khi tôi nhớ lại dáng vẻ nhỏ nhắn đứng tựa sát người vào cửa kính, ánh mắt u buồn đến mức không thể dùng con chữ để diễn tả luôn ám ảnh tôi.
Nếu như lúc đó tôi có thể bước đến ôm em ấy vào lòng, nói vài câu an ủi…
Nếu có thể làm như vậy, thì em ấy sẽ vui lên chứ?
Tôi vốn muốn xem tiếp bong bóng ký ức màu đỏ kì lạ kia, nhưng Hyuga cứ giữ lấy không chịu trả nên tôi chỉ đành tiếp tục xem số bong bóng còn lại.
Cái nào cũng đều kết thúc rất tệ.
Tôi thật lòng tự hỏi, tại sao người đó lại dành tình cảm cho tôi nhiều đến như vậy?
Nhiều đến mức, cho dù có kiếp chúng tôi chỉ lướt qua nhau một lần, thậm chí tôi còn không có ấn tượng nhưng người đó vẫn luôn hướng về tôi.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Là câu hỏi tôi đã hỏi trong suốt nhiều kiếp khi chúng tôi gặp nhau.
Người đó khẽ lắc đầu, giọng nói trong veo như suối, nhẹ nhàng nói ra hai chữ “chưa từng”. Mỗi lần nghe thấy, tim tôi lại hẫng đi một nhịp, như có hòn đá đè nặng vào lồng ngực khiến tôi không thể thở.
Nhưng mà, không phải kiếp nào chúng tôi cũng có cơ hội nói chuyện với nhau một câu ngắn ngủi như vậy.
Người đó, cho dù là gì cũng đều một lòng hướng về tôi. Cho dù một kiếp chỉ là ngọn cỏ dại ven đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang/3513681/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.