Bắt đầu từ năm tôi sáu tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cái bóng mờ ảo không rõ hình dáng tự xưng là thần, thì tôi đã cảm thấy cái thế giới này điên mẹ nó rồi.
“Nhóc thật sự không tin à? Cũng phải, dù sao thì ba của nhóc cũng đã bị gạch tên khỏi gia phả, không thể thừa kế. Nhưng mà nhóc thì khác, chỉ cần còn mang dòng máu của nhà Senjou trong người thì cái ghế này cũng không chạy được.”
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì ông mới thôi ồn ào đây? Họ của tôi không phải là Senjou, cái ghế mà ông nói tới ai muốn ngồi thì tự đi mà ngồi, đừng có làm phiền tôi nữa.”
Tôi lớn lên ở Anh Quốc, từ nhỏ đã sống cùng với ba, tôi hoàn toàn không biết mẹ của mình là ai. Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, dù sao thì ít nhất tôi vẫn còn có ba là người thân bên cạnh mình.
Khi tôi lên tám, tôi lại có thêm một người ba nữa. Tuy không hiểu lắm, nhưng tôi cũng không có ý kiến gì cho việc này.
Trong cuộc sống của tôi, dù là thêm một người hay là bớt một người thì cũng đều như nhau, vẫn không thể nào lấp đầy được lỗ hổng kỳ lạ trong lòng tôi.
Tôi tự hỏi rất nhiều lần, rõ ràng đang sống ở Anh Quốc, sau ba tôi còn phải dạy tiếng Nhật làm gì, chỉ cho đến khi cả gia đình quyết định trở về Nhật, thì tôi mới thấy bỏ thời gian ra học thêm một thứ ngôn ngữ cũng không hẳn là vô dụng.
Năm đó tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang/3510139/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.