Lúc tôi tỉnh dậy đã là hai giờ sáng.
Tôi đã nhờ vào anh ấy mà ngủ được một giấc hơn mười tiếng đồng hồ.
Buổi chiều ngày hôm qua, thật tốt khi được nhìn thấy anh ấy… nhưng mà, cho dù có thể gặp nhau thêm nhiều lần nữa thì cũng chẳng thể cứu vãn được mối quan hệ của chúng tôi.
Giống như việc thuốc mê hết tác dụng, cơ thể sẽ tự động tỉnh lại. Sau chia tay anh rồi, tôi vẫn tiếp tục tương tư anh.
Cho dù tôi và anh đã có một khoảng thời gian yêu đương với nhau, nhưng mà tôi vẫn chưa từng ngừng việc tương tư anh.
Tôi uể oải ngồi dậy, trong phòng chỉ mở đèn ngủ màu vàng nhạt, đến rèm cửa sổ cũng được kéo lại.
Tôi rời giường, lòng bàn chân chạm vào tấm thảm lông ngắn mềm mại được lót dưới sàn. Cho dù không mang vớ, không đi dép thì chân của tôi cũng sẽ không bị lạnh.
Tôi bước đến bên cửa kính ban công, kéo mở rèm cửa lên rồi buộc lại. Tôi chần chừ một lúc rồi mới chạm tay vào mở khoá an toàn của cửa kính. Cái ghế trứng cút yêu thích của tôi vẫn còn được đặt bên ngoài.
Tôi đi chân trần ra ngoài sàn gạch của ban công, gió đêm thổi vào mặt từng ngụm lạnh buốt, trượt qua làn da.
Đêm nay trên trời không có trăng, bầu trời chỉ là một màu đen kịt đơn điệu lạ thường. Tôi ngồi xuống ghế, sau đó lại co chân lên tự ôm lấy chính mình.
Tôi rất nhớ anh ấy, nhiều đến mức tôi không thể tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang/3375115/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.