Mưa vẫn lất phất bay còn có dấu hiệu bắt đầu nặng hạt hơn, Phó Dịch Bắc một đường chạy thẳng đến trạm chờ xe buýt thấp thoáng ở xa trông thấy thân ảnh Tần Nguyệt anh mới nhẹ thở phào một hơi.
Cô ngồi trên ghế chờ mặc nước mưa táp lên người, hai tay cô nắm chặt dây ba lô cúi đầu ngồi đó nhưng linh hồn đã sớm bay xa.
Phó Dịch Bắc đi đến chắn trước người cô để nước mưa rơi xuống lưng áo mình, anh hạ mắt nhìn hàng mi run run của cô nhẹ đưa tay vuốt lọn tóc bết nước mưa trên trán cô.
Tần Nguyệt giật mình theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, lúc chạm phải đôi mắt sắc bén của thiếu niên cô không khỏi thản thốt gọi tên anh.
"Phó Dịch Bắc."
Phó Dịch Bắc thở dài cong lưng xuống nhìn vào mắt cô chằm chằm, có chút hồng chắc là có khóc nhỉ?
"Nếu em không muốn thì không cần để ý đến ai cả, cứ làm theo ý thích của em là được."
Nghe được lời anh Tần Nguyệt liền hiểu anh đã biết được mọi chuyện, cô thoáng tránh đi ánh mắt anh nhìn về khoảng không vô tận, nhẹ tênh hỏi anh:
"Nhưng có ai chịu lắng nghe lời tôi nói sao?"
Cô cũng đã nói là không muốn rồi, cũng từ chối rồi, nhưng có ai để lời cô vào mắt đâu. Cô thừa biết La Tuệ Lăng không có ý tốt nhưng lại không ngờ La Thận Khâm thế mà vì cô ta mà bắt ép cô.
Nếu ngay từ đầu La Tuệ Lăng nêu lên ý kiến này thì có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947597/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.