Tần Nguyệt ôm đủ mới thoả mãn thả tay ra, cô đưa tay chà chà vết bẩn trên cằm anh hỏi:
"Cứu viện thế nào rồi ạ?"
Phó Dịch Bắc nhếch môi kéo tay cô xuống nắm lấy trong lòng bàn tay mình.
"Thương vong khá nghiêm trọng nhưng đã khống chế được tình hình và sơ tán người dân."
Tần Nguyệt oh một tiếng, cô gật đầu hỏi tiếp.
"Thế còn anh, có bị thương ở đâu không?"
"Em nhìn còn không biết hay sao mà hỏi?"
Phó Dịch Bắc hỏi ngược lại cô, anh đưa tay chọc lên trán cô mấy cái.
"Bớt đánh trống lảng đi, bây giờ mau trở về trung tâm cứu nạn nhanh lên."
Anh còn lườm nguýt cô mấy lần mới nắm tay cô bước đi, Tần Nguyệt bỉu môi lầm bầm.
"Người ta cũng chỉ muốn được thoa thuốc cho anh thôi mà."
Phó Dịch Bắc đi thẳng không quay đầu lại, đáp:
"Cảm ơn, nhưng tiếc là không có vết thương cho em thoa thuốc đâu."
Tần Nguyệt xùy một tiếng muốn nói anh xạo quá đi, nhưng mặt đất ngay lúc này lại dần rung lắc kịch liệt, bên tai Tần Nguyệt còn vang lên cả tiếng cót két rợn người.
Tần Nguyệt không nhìn cũng biết đó là điềm báo gì, đồng tử cô chợt co rút không chút do dự dứt khoát rụt tay về đẩy mạnh Phó Dịch Bắc về phía trước.
Nhưng cô đã đánh giá thấp năng lực phản xạ của Phó Dịch Bắc, dư chấn vừa xuất hiện anh đã xoay người nhanh như cắt ôm lấy Tần Nguyệt lập tức bổ nhào về phía trước, trước khi căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947125/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.