Mùi thuốc sát trùng quen thuộc vờn quanh chóp mũi, Tần Nguyệt nhăn mi đau đớn từ nơi lưng truyền tới khiến cô phải rên khẽ thành tiếng.
"Em tỉnh rồi à?"
Nghe tiếng hỏi, Tần Nguyệt chậm rãi mở mắt ra liền thấy ngay Alex đang ngồi cạnh giường. Vì cô nằm sấp nên phải nghiêng đầu sang một bên, nhìn theo cái góc độ này thì có hơi quỷ dị.
"Cuối cùng cũng chịu tỉnh! Em doạ anh sợ phát khiếp đi được!"
Cảm nhận được ngón tay mềm mại của Alex sờ lên chân mày, Tần Nguyệt mới xác định là mình chưa có chết.
Thế là cô mặc kệ đau đớn cùng tiếng quát đầy lo lắng của Alex mà chống tay ngồi dậy.
"Em điên rồi sao? Vết thương sẽ toát ra mất đấy!"
"Alex..."
Tần Nguyệt vả cả mồ hôi lạnh, cô mím chặt bờ môi trắng bệch của mình thều thào nói:
"Anh ấy đâu? Mau đưa em đi gặp anh ấy đi!"
Alex gấp gáp đỡ cô vừa tức vừa thương, rất bất đắc dĩ nói:
"Cậu ta không sao chỉ còn đang hôn mê do chấn động não đang ở phòng ICU. Tình hình của em hiện tại cũng không thể vào trong đó được! Em mau nằm xuống dùm anh được không! Bà cô ơi!"
Nhưng Tần Nguyệt vẫn kiên quyết không nằm xuống, cô nửa chống tay lên giường nửa được Alex đỡ.
"Cho em gặp anh ấy, không cần vào trong, chỉ cần cho em nhìn anh ấy thôi!"
Khoảnh khắc bị vùi lấp dưới đống đổ nát kinh hoàng đó, cô vẫn không thể quên có một Phó Dịch Bắc liều mạng bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-nho-cua-pho-dich-bac/2947121/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.