Diệu Diệu rất muốn rất muốn tách hai người họ ra, may mà Bạch Lập Nhân cũng không có thói quen ngồi gần, luôn giữ khoảng cách nhất định với đối phương.
Đỗ San San dù mặt dày thế nào cũng không thể phản đối, vội vàng bày đồ ăn tinh xảo, xếp từng món từng món trước mặt anh.
"Lập Nhân, em nhớ hồi còn đi học, mỗi lần người nào tan học trước đều ra quán nước gần trường chờ người còn lại." Đỗ San San đột nhiên cảm thán nhớ lại chuyện cũ.
Động tác chuẩn bị cầm đũa của Bạch Lập Nhân đột nhiên khựng lại.
"Lập Nhân, em nhớ khi đó anh đối xử với em rất tốt, có khi anh chờ em những hai tiếng, cũng không hề tức giận, đúng không?"
Đúng vậy, tốt lắm.
Diệu Diệu trề môi lẩm bẩm.
Khi đó, chính mắt cô còn nhìn thấy cảnh họ thân mật hẹn nhau ở cổng trường.
Thật đáng ghét, già rồi còn nhắc lại chuyện đã qua làm gì.
Thật là buồn cười, trong cái vở kịch đã qua này, bản thân Diệu Diệu ngay cả một người qua đường Giáp cũng không phải.
Là chuyện tình ngọt ngào, là chuyện tình ngọt ngào của bọn họ! Hừ!
"Cũng không có gì, cô cũng thường xuyên chờ tôi mà." Anh lạnh lùng đáp.
Bạch Lập Nhân không nhìn thấy vẻ mặt Diệu Diệu đang giận dỗi ngồi chồm hỗm một bên.
Hiện tại, bên cạnh anh, một trái một phải, một là người yêu cũ, một là người phụ nữ anh thích.
Thời niên thiếu, giờ lên lớp của anh tương đối nhẹ nhàng, đúng là thường xuyên vừa chờ San San, vừa học bài.
Tính tình anh không tốt, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219955/quyen-6-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.