"Anh không đẩy cô ta ra." Bạch Lập Nhân vừa khép hai mắt lại thì nghe được giọng nói đậm chất lên án của ai kia.
Anh mở mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt không rõ cảm xúc của Diệu Diệu.
Anh miễn cưỡng ngồi dậy.
May mà Đỗ San San đã đến ngân hàng.
"Ban ngày ban mặt, cô ra đây làm gì? Dọa một mình cô Ngô còn chưa đủ, muốn dọa tất cả mọi người chạy trối chết mới cam tâm sao?!" Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười yếu ớt, nhìn thấy cô, tâm tình lại thấy khoái trá.
Chỉ là...
Anh đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, may mà ánh sáng trong phòng cũng không mạnh lắm.
Thật ra, buổi sáng khi Diệu Diệu hốt hoảng gọi tên anh, tuy ý thức rất mơ hồ, nhưng anh vẫn mơ màng nhận biết được một chút.
Anh đổ bệnh, dường như khiến cô rất lo lắng.
"Trước kia tôi hôn anh có một cái đã bị anh đốn ngã đến độ xương cốt cũng bị gãy luôn, tại sao đến lúc cô ta hôn anh lại bình yên vô sự như vậy?" Giọng nói Diệu Diệu có phần trầm xuống, vì cô đang mạo hiểm tính mạng mà đứng đây.
"Khi đó chúng ta đâu có quen nhau." Bạch Lập Nhân thấy kì lạ, tự dưng lại đào chuyện của tám kiếp trước ra nói để làm gì.
Chuyện khi đó anh vật ngã cô, đến giờ vẫn còn nhớ a! Vậy bây giờ anh cho cô vật anh một lần, coi như bồi thường là được chứ gì!
"Anh và Đỗ San San rất thân thuộc sao?" Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh, tôi đây không phục!
"Từ lúc tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219954/quyen-6-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.