Chương trước
Chương sau
Sở dĩ Gia Dung có thể nhận ra Diệp Hàm Huyên là cô gái hôm đó ở trong phòng thay đồ là vì chiếc áo dạ màu xanh saphie cô mặc hôm nay!

Chiếc váy dạ trùng tôn lên dáng người cao gầy của Diệp Hàm Huyên, màu xanh đậm kia lại càng tăng thêm vẻ lạnh lùng cho chủ nhân của nó. Cô đứng đó thản nhiên nhìn Tần Gia Dung, khẽ nhếch miệng nói, "Hoá ra là Tần tiểu thư, bảo sao tôi thấy giọng nói của cô quen thế!"

Một loại áp lực vô hình đánh ập về phía lồng ngực của Tần Gia Dung khiến cô ta thấy khó thở. Khó trách người này cao ngạo như thế, thì ra là Trầm Tịch Hy!

Chỉ là một người lạ Tần Gia Dung chưa bao giờ gặp! Nhưng khi nhìn vẻ tuỳ ý, ung dung, lại tự tin trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia, Tần Gia Dung lại thấy ghen tị, khó chịu trong lòng- cái khí chất chết tiệt kia cũng thật giống Diệp Hàm Huyên, hiện tại cô ta đang phải gồng mình lên bắt chước.

"Trầm tiểu thư đừng khách sáo, hoan nghênh cô đến thăm Tần gia chúng tôi."

Diệp Hàm Huyên gật đầu cười, lơ đãng nhìn về phía bụng bầu nhô lên của Tần Gia Dung. Sở Kinh Dực nói thời gian cô ta thụ thai gần như trùng với cô, nghĩ đến hôm cô và Kính Thiên Minh động phòng- Tần Gia Dung không phải là bị người ta.....

"Tần tiểu thư sắc mặt có vẻ không khoẻ lắm nhỉ?"

"Không giấu gì Trầm tiểu thư, đều tại thằng nhóc trong bụng này, quá mức nghịch ngợm rồi, hại mẹ nó đau muốn chết..."

Tần Gia Dung không chỉ muốn nói riêng với Diệp Hàm Huyên- mà còn muốn công bố với tất cả mọi người, cô ta đang mang trong mình cháu đích tôn của Kính Gia.

Có rất nhiều người vội lên tiếng chúc mừng, tương lai đây chính là tiểu thái tử lấp lánh kim quang đấy! Chỉ là đám người kia còn chưa kịp tiến lên thì Tử Tô đã che chắn trước mặt Tần Gia Dung từ lúc nào, mặt lạnh nói, "Các vị, tiểu thư đang trong thời kì nhạy cảm, nhỡ có xảy ra sai sót gì, mong các vị thông cảm."

Đám người thấy vậy cũng không tiện lại gần Tần Gia Dung, chỉ đành đứng đằng xa chúc mừng các kiểu.

Bàn tay Diệp Hàm Huyên nắm chặt dưới gấu áo, Tử Tô....cuối cùng chúng ta vẫn là phải đối mặt rồi! Người cấp dưới mà cô rất mực tin tưởng, rất nhiều chuyện đều để cậu ta giải quyết, thật không ngờ lại là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.

Sẵn có thế lực của Cyril ở Cục tình báo, lại có Tử Tô giúp sức, Tần Gia Dung có khi chẳng phải động một cái móng tay ý chứ!

Bất chợt bảo bối trong bụng cô khẽ động, có cảm giác bồn chồn gì đó rất khó tả. Diệp Hàm Huyên mặt không đổi sắc, nụ cười lạnh lùng như ánh trăng vẫn luôn treo trên khoé môi khuynh thành của cô. Cô nói thầm: bảo bối con buồn phải không? Mẹ sẽ không để con uỷ khuất giống như mẹ năm xưa đâu! Những thứ thuộc về con mẹ sẽ đòi lại, sẽ cho con một gia đình ấm áp, hạnh phúc....

Cũng may nhờ có chiếc áo dạ rộng thùng thình kìa, vừa vặn che đi tiểu bảo bối trong lòng cô, vả lại Diệp Hàm Huyên mang thai thuộc thể loại gọn, đến tháng thứ tư bụng vẫn chưa to lắm.

"Chúc mừng cô." Diệp Hàm Huyên cũng buông một câu chúc.

Tần Gia Dung hãnh diện nhận lấy lời chúc của mọi người, trong lòng thoả mãn, cuối cùng mọi thứ của Diệp Hàm Huyên, cô ta đều nắm trong lòng bàn tay! Còn Diệp Hàm Huyên giờ này chắc hẳn đang bị Sở Kinh Dực giam cầm trong một nơi hoang vu nào đó, vừa hay hôm nay con khốn đó sẽ phát độc mà chết!

Nhìn xem, kẻ mỉm cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng....

"A Ân, đây chính là cô cô con thường nhắc đến với mẹ sao?" Tần phu nhân vui mừng khi trông thấy con dâu tương lai dẫn theo người nhà đến xem mắt, nếu vậy ngày con bé và Dật nhà bà cưới nhau không còn xa nữa đâu! Cùng lúc bà cũng đánh giá cô gái xinh đẹp trước mặt.

Bạch Thiên Ân túng quẫn vô cùng, bác gái lại xưng hô với cô là "mẹ"- như này không phải đại biểu cô là vợ Tần tiện nhân kia sao? Nhưng lúc này đang là thời điểm quan trọng, cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cười nói, "Vâng, đây chính là cô cô của cháu."

"Tần phu nhân...."

Diệp Hàm Huyên còn chưa kịp nói xong thì đã rơi vào vòng tay ấm áp của bà, bà ôm cô rất chặt, rất chặt....Bà còn vỗ lưng cô nhè nhẹ...

Mọi người đều mắt chữ A, mồm chữ O không hiểu chuyện gì xảy ra thì Tần phu nhân cùng lúc cũng buông Diệp Hàm Huyên, bà nhẹ nhàng nói, "Lâu rồi không gặp, bé Hy."

Diệp Hàm Huyên kín đáo nhìn Bạch Thiên Ân với đại ý: Hai người này quen nhau sao?

Bạch Thiên Ân: em chịu cứng ý.....

Được rồi, Diệp Hàm Huyên bất đắc dĩ cười nhẹ, "Vâng...."

Cách đó không xa Diệp Hàm Huyên mắt phượng nheo lại khi nhìn thấy một cô gái đang giận dữ đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn trong đêm tối như muốn bốc hoả tới nơi. Người còn chưa rõ đã nghe thấy giọng nói thanh thuý vang lên, "Tần Gia Huyên, cô là đồ đàn bà đê tiện! Thằng con hoang trong bụng đó cô dám nói là của Minh ca?"

Cuối cùng cũng đến.....

Tô Dĩ Anh so với ba tháng trước thay đổi không ít, trên khuôn mặt hồng hào đã có da có thịt hơn. Lúc này đây vì phẫn nộ mà đôi mày ngài nhăn tít lại.

"Tần Gia Huyên!!!!! Uổng công tôi còn định chúc phúc cho hai người! Vậy mà cô lại phản bội Minh! Cô- khốn nạn, ti tiện!!!!"

______

#UyenToTo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.