Diệp Hàm Huyên trong lòng tự mặc niệm n lần, tuyệt đối không được vì mấy lời ngon ngọt kia mà không kiềm chế được bản thân, đem ai đó đè ra ăn sạch.
"Sến sẩm! Quá sến sẩm đi..."
Cái gì mà nguyện làm nụ cười mãi vương trên môi e chứ? Đây là mong cô luôn vui vẻ sao?
Bất chợt cô nhớ tới dòng chữ thâm tình kia của Vũ Minh Hạo: nếu có kiếp sau nguyện làm giọt lệ trên khoé mắt em, mãi không rơi xuống!
Trước đây cô vẫn luôn nghĩ số mình quả thực quá chó má, cẩu huyết. Giờ nghĩ lại, trong cuộc đời cô có hai người đàn ông, một nguyện làm giọt lệ, một nguyện làm nụ cười. Há phải cô sẽ luôn hạnh phúc, không bao giờ sầu sao?
Kì thực Diệp Hàm Huyên không hề biết, trong cuộc đời cô còn có một người nữa, ngoài mặt luôn tỏ ra ghét cô, chọc ghẹo cô, hãm hại cô, nhưng lại âm thầm bảo vệ cô từ phía sau, chôn giấu tình cảm dành cho cô thật kĩ. Khác với một Vũ Minh Hạo si tình, một Kính Thiên Minh thâm tình, Sở Kinh Dực lại ngược tình! Tất nhiên đây là những chuyện sau này.....
"Vợ, vợ, em nghĩ gì thế? Nghĩ xem lấy gì báo đáp chồng sao?"
Diệp Hàm Huyên nhìn thẳng vào mắt anh, nhe răng cười thô bỉ, nói, "Đang nghĩ anh trai nhỏ năm xưa chim còn nhỏ không?"
Nói xong cô chạy thật nhanh ra khỏi phòng, che đi sự xấu hổ khi nói câu lưu manh đó. Để lại Kính Thiên Minh bật cười lớn, hình như anh và vợ yêu ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-tong-tai-gia-ngoc-cam-du-do/2367718/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.