Trên sân khấu tầng 2 của Lâu Dương những bản nhạc dịu dàng quen thuộc của các ca sĩ trẻ vẫn cất lên, thế nhưng một vài phần khách dùng bữa vẫn luyến tiếc dư âm bản mấy bản nhạc cổ điển vừa rồi nên thỉnh thoảng khoé mắt lại liếc về phía bàn ăn của đám người Phó Kiệt. Trong đó có cả sự xuất hiện của cô gái lạ vừa rồi, trong đầu nghiễm nhiên xuất hiện tính toán.
" Khanh tiểu thư, lúc nãy màn biểu diễn của cô thực xuất sắc, không biết cô đã học thanh nhạc ở đâu" Phó Kiệt và Chiêu Huy lăn lộn giới giải trí đã lâu, nhìn sắc mặt người khác để phán đoán sao lại không hiểu cách nhìn của những người xung quanh đổ về phía này nãy giờ chứ.
Nhưng có vẻ như cô gái nhỏ kia chẳng hề để ý vẫn tập trung với món ăn ngon trước mặt.
Mạc Khanh tay cầm dao, tay cầm nĩa thản nhiên cắt cắt, chấm một cái, bỏ vào miệng nhai rồi híp mắt vẻ mặt cực kỳ thoả mãn.
Sau đó cô mới chậm rãi nói: "Xin cứ gọi tôi là Tiểu Khanh không cần câu nệ. Thực ra tôi không học thanh nhạc, ở nhà buồn chán thỉnh thoảng hát vài câu cho đỡ vắng lặng thôi. Hôm nay chỉ là đến giúp đỡ thay cô Mỹ Mỹ bị ốm, hy vọng sự cố này không bị chê cười"
Mạc Khanh giả vờ nói mấy câu khách sáo.
Chê cái búa, phong thái và âm sắc là của Diva nổi tiếng, nếu mấy người còn mở miệng ra chê được thì về sau quay lại thế giới hiện thực bổn gia sẽ viết teenfic bằng cả tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371310/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.