Mạnh Đình vẻ mặt ăn năn quay lại nhìn Phượng Hâm một cái, vô thành nói một câu, “Xin lỗi.”
Phượng Hâm chợt có một loại dự cảm không tốt, nhưng lúc cô phản ứng lại thì đã muộn.
Bóng dáng mảnh khảnh của Mạnh Đình từ từ ngã xuống trước mắt cô, máu tươi từ cổ không ngừng tuôn ra.
Phượng Hâm quỳ xuống muốn bịt chặt lấy miệng vết thương, nhưng tấm lưới lại quá dày khiến cho cô không thể thò tay ra được.
Cô chỉ có thể gào lê với đám người còn đang sững sờ đứng đó: “Cứu cô ấy, mau cứu cô ấy.”
Phượng Hâm gào đến mức lạc cả giọng, đám người đối diện vẫn không có chút hành động nào.
Cô hận!
Cô hận đám người thấy chết không cứu trước mắt.
Cô càng hận!
Vì bản thân không cẩn thận để rơi vào tình cảnh này, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn.
Phượng Hâm ngây ngốc nhìn người chỉ cách cô không đến một mét, đôi mắt linh động đó lúc này đã trở nên trống rỗng.
Chết rồi!
Mạnh Đình thật sự đã chết rồi!
Trong mắt Hào ca xẹt qua tia ảo não, nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp nhận ra.
“Chết rồi? Trương Tam Lý Tứ, hai người đến mang thi thể cô ta ném ra ngoài cho tôi.
Mạnh Đình, cô thật quá ngây thơ rồi, cô cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy ư?
Cho dù chết rồi, tôi cũng sẽ khiến cho cô chết không vẹn xác.”
Lời nói thâm độc khiến cho đám người phía sau vô hình trung gia tăng sự sợ hãi trong lòng đối với Hào ca.
“Các người ai dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484654/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.