Hào ca cảm thấy nụ cười của Phượng Hâm vô cùng vô cùng xinh đẹp, là một vẻ đẹp đến khắc cốt, mỗi cái nhăn mày hay một nụ cười, đều khiến hắn hận không thể ngay lập tức đẩy ngã cô giải quyết trên mặt đất.
Phượng Hâm hơi nhíu mày khó mà nhận thấy được, thuật thôi miên của cô hình như thất bại rồi.
Cô dùng tinh thần lực vô thanh ra lệnh cho Hào ca thả cô ra.
Hào ca nhìn vào mắt cô, tuy rằng rất nóng bỏng, nhưng lại không nghe theo mệnh lệnh của cô.
Phượng Hâm quyết định gia tăng lực một chút, mắt mày như tơ, đôi môi đỏ khẽ nói, “Hào ca, người ta đợi không nổi nữa rồi, mau thả người ta ra, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi!”
Cô cố ý ép giọng nói khàn khàn xuống, khiến cho người ta nghe thấy cảm giác rất ý vị.
Hào ca vô thức nuốt nước miếng, yêu tinh? Yêu tinh câu người, mau! Mau!
“Người đâu, thôi không cần nữa, tao tự làm...”
Phượng Hâm nhìn Hào cô nóng vội tiến gần về phía mình, nụ cười mê hoặc từ đầu đến cuối vẫn không tiêu tán.
Xem ra cô đã thành công rồi đúng không?
Khoảng cách giữa Phượng Hâm với Hào ca chỉ không đến năm mét, cũng chỉ là mất vài bước chân.
Kết quả là người nào đó quá vội vã, nên đã quên mất người còn đang sống sờ sờ đang bất tihr dưới đất rồi.
Không nói đến việc đạp phải cô bé, cơ thể hắn cò mất thăng bằng ngã nhào lên.
Phượng Hâm không duy trì nổi nụ cười nữa rồi, khóe miệng co rút hai cái.
Vãi nồi, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484652/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.