“Anh Báo nhìn kìa, bên kia có con nhỏ đang nhảy qua đây.”
Thanh âm bén nhọn không to không nhỏ, Phượng Hâm nghe vô cùng rõ ràng.
Người nào đó đầy đầu hắc tuyến, con nhỏ? Ngươi còn là thái giám đó.
(5 Nương Tử: Ở đây gã này dùng cách xưng hô ‘娘们’ đây là từ để chỉ phụ nữ một cách không tôn trọng. Mình không nghĩ ra được từ nào gần nghĩa nên để là con nhỏ)
Phượng Hâm sờ mặt, khẩu trang của cô không biết đã bị rơi từ lúc nào rồi.
Chả trách từ không gian đi ra lại cảm giác mát mát.
Người đàn ông được xưng là anh Báo lập tức quay người lại, đôi mắt trâu trừng lớn.
Đám người đối diện từ lúc cô xuất hiện thì không thấy động lấy một cái, tất cả đều nhìn cô.
Phượng Hâm khó mà làm lơ, chỉ có một cách giải thích duy nhất là cô đã gặp phải một đám bệnh thần kinh.
Rất nhanh Phượng Hâm đã đụng mặt bọn họ rồi, cô chú ý tìm một chỗ trống để đi xuyên qua bọn họ.
Một bóng dáng cao to nhanh chóng chặn đường cô.
Phượng Hâm không nhịn được khẽ nhíu mày, chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt không tia tình cảm.
“Anh muốn gì?” Thanh âm lạnh lùng dị thường.
Phượng Hâm hiểu ra một đạo lý, khác biệt về chiều cao chính là khác biệt về đẳng cấp.
Cô cao một mét bảy hai, dưới chiều cao ít nhất một mét tám lăm của người ta phong độ đã yếu thế hơn.
Anh Báo cảm nhận được sự không nhẫn nại của đối phương, mắt trâu trừng lên hết cỡ, nhìn qua rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484614/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.