Phượng Hâm đã quên lúc đó trong lòng cô mang cảm giác gì rồi.
Chỉ biết rằng cô muốn tiếp tục sống, cô không muốn chết.
Cô thuận tay cầm thanh dao găm sạch sẽ bên người lên, cắt đi một miếng thịt rất to bao quanh miệng vết thương, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Những dị năng giả đó không ai dám lại gần cô, không giúp đỡ cô, tất cả đều mắng nhiếc cô là kẻ điên, nói cô làm vậy sẽ dẫn dụ những tang thi ở gần đây đến.
Cuối cũng, những dị năng giả đó không chút do dự rời đi, bỏ lại cô một mình ở đó.
Cô cố hết sức mới có thể đóng miệng vết thương lại.
Đêm đến, cô sốt cao, trong lòng không ngừng tự khuyên nhủ, “Đa Dư, ngươi sẽ không sao, nhất định ngươi sẽ không sao đâu.”
Lúc cô tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Cô thật sự còn sống, cô không bị biến thành tang thi vô nhân tính.
Cũng vào lúc đó, cô ngộ ra một chuyện.
Một người muốn sống sót trong mạt thế, thì không thể dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Phải kiên cường mới có thể vượt qua mọi khó khăn.
Trần Nghị khó khăn ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Phượng Hâm, trong lòng mạc danh xuất hiện một hy vọng, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.
Hàn Tinh Diệu thâm thùy nhìn Phượng Hâm một cái, sau đó thu hồi tầm mắt.
Mấy người đi về hướng xe quân dội.
Những chiến sĩ đang nghĩ ngơi ở đó, không biết từ lúc nào tất cả đã gượng dậy, chậm rãi đi về phía họ.
Cách khoảng một mét thì dừng lại.
Phượng Hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484601/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.