Đa Dư cầm điện thoại soạn tin nhắn gửi đi, (Bố ơi, con chờ rất lâu mà không thấy người đến nên con về đây ạ.)
Nghĩ đến căn biệt thự lạnh lẽo không chút hơi ấm kia, cô chán nản quyết định từ từ đi bộ về.
Về sau mạt thế có rất nhiều thứ không được thấy nữa rồi.
Đi lang thang một lúc lâu có hơi mệt, Đa Dư chậm rãi đi đến một công viên nhỏ gần đó.
Vào thời gian này, trong công viên có rất nhiều cặp đôi, chỉ có một người giống như cô ít đến đáng thương, cô tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống.
Thấp thoáng có tiếng “bịch bịch” như tiếng đánh đấm, thỉnh thoảng còn có tiếng chửi bới.
Đa Dư không có hứng thú mạo hiểm, ngồi trên ghế thẫn thờ nhìn sao lấp lánh trên trời.
Trời đêm của mạt thể, các vì sao luôn bị một màn mỏng che khuất.
Không biết giờ này Nhiếp Minh đang làm gì?
Đa Dư chợt có xúc động muốn đi tìm cậu, muốn được nhìn thấy cậu.
Nhưng rất nhanh liền nản lòng, cô căn bản là không biết nhà Nhiếp Minh ở đâu.
Tiếng đánh tiếng mắng chửi không ngừng truyền tới tai Đa Dư, người bị đánh từ đầu đến cuối lại không phát ra âm thanh nào.
Cho đến khi... một tiếng kêu yếu ớt vô lực quen thuộc truyền đến.
“Đủ rồi đám vô lại này, đánh bài thua bạc không phải tôi, nợ tiền các người cũng không phải tôi, đừng ép tôi báo cảnh sát bắt các người lại.”
“Các anh em nghe gì chưa, thằng nhãi này còn muốn báo cảnh sát, xem ra chúng ta hạ thủ còn quá nhẹ.
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484561/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.