“Thế thì cất kỹ vào, đừng có để rơi mất nữa.” Giọng nói khàn trầm thấp rất nhẹ.
“Đúng vậy, cất kỹ, phải cất thật kỹ.”
Đa Dư cất tiền vào túi xách, biểu tình đờ đẫn ngồi đó.
“Nào mỹ nữ, cheers, vì cuộc hội ngộ của chúng ta hôm nay, cạn ly.”
Người điều chế muốn ngăn cản nhưng lại không có thực lực, vị Vương đại thiếu này căn bản là không thể đăc tội hắn được.
Trên bàn là hai cái ly đã rỗng.
“Mỹ nữ, cô buồn ngủ rồi phải không, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi nhé.”
Đa Dư ánh mắt đờ đẫn trong chớp mắt trở nên trong suốt thanh tỉnh, vẻ lười nhác đối mắt với Vương đại thiếu.
“Không cần, tôi đang đợi người khác.” Giọng nói trong treo êm tai nào có chút gì hoang mang như vừa nãy.
Vương đại thiếu không thể hình dung được chấn động trong lòng, thuật thôi miên của hắn vậy mà thất bại rồi, nhưng rất nhanh hắn liền phấn chấn trở lại, cốc nước ép cô đã uống hết rồi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Đa Dư lại gọi thêm một ly nước ép cam tươi, ngồi đó trầm tư không chút dị động.
Ngược lại Vương đại thiếu lại không ngồi nổi nữa rồi, toàn thân khô nóng, nơi nào đó ở hạ thân đang bành trướng khó chịu, sâu trong lòng biểu lộ ra sự khát vọng, không ổn, không chịu được nữa rồi, hắn cần phải phát tiết.
Mục tiêu hàng đầu của hắn là Đa Dư, thân thủ với tay ra liền phát hiện người đã không còn.
Đa Dư lẫn trong đám đông, cười lạnh nhìn Vương Thiệu Vỹ tùy tiện đặt một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484560/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.