Lúc đó Đa Dư đầu rất đau, người cũng chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Vừa quay đầu thì nhìn thấy bên cạnh cô là một cô gái đang cầm một cái ly rỗng, ném vỡ ly thủy tinh xuống chân cô, vội vàng đuổi theo cậu trai. Vẻ mặt em gái cô như khó có thể tin được, lời trong miệng ngập ngừng không nói ra, sau đó quay người rời đi. Bố cô đi đến tiếp đó, một câu cũng không nói liền cho cô một cái tát, chỉ vào cô, nói cô mau cút về sám hối, không cần xuất hiện ở đây làm mất mặt. Nghĩ tới đây Đa Dư nắm chặt nắm đấm phẫn nỗ, hận ý trong lòng không ngừng lan tràn. Không có một người nào hỏi cô đã xảy ra chuyện gì? Càng không có người nào vì cô nói một lời, cái người gọi là mẹ kế đó từ đầu đến cuối không hề xuất hiện. Ngày đó cô thật sự cho rằng mẹ kế không biết chuyện, bây giờ nghĩ lại bản thân ngày đó quả là nực cười, nháo loạn đến như vậy trừ khi điếc rồi mới không nghe thấy. Cùng với những lời mẹ kế hôm nay nói, nào phải thay cô giải thích, chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao. Kiếp trước nghe được những lời mẹ kế nói, trong lòng càng thấy tủi thân, cuối cùng trực tiếp ném vỡ bình, cá chết lưới rách. Nháo đến cuối cùng, không nói đến bị cấm túc một tháng, liên tiếp hai ngày không được một hạt gạo vào bụng. Lúc đó có ai nghĩ đến cô, không có, một người cũng không. Đa Dư cử động chân tay, chạm rãi từ giường đứng dậy, bước thử hai bước thăm dò, một thời gian dài không đi bộ, cảm giác có chút mới lạ, cảm giác có thể đi bằng chân thật là quá tuyệt. Đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa màu trắng ra, nhắm hai mắt lại, mở rộng cánh tay, ánh dương xuyên qua cửa kính chiếu lên cơ thể cô, thẩm thấu vào tứ chi xương cốt, vô cùng dễ chịu. Cho dù trước đây đã xảy ra chuyện gì? Đối với hiện tại đều không quan trọng. Mạt thế xảy ra vào ngày thi thứ ba của năm bốn đại học, hoặc có thể sớm hơn. Cô vẫn nhớ, vào ngày thi năm bốn đo, sáng sớm bầu trời vẫn xanh ngắt một khoảng, từ chiều trở đi chợt có trận tuyết lớn, nhiệt độ giảm xuống đến âm 30 độ. Tối hôm đó bệnh viện chật ních người phát sốt, càng lúc càng nhiều, bệnh trạng của họ không những không thuyên giảm mà càng lúc càng nặng. Đầu tiên là phát sốt, sau đó là nôn mửa, từ từ mất đi ý thức, cuối cùng hoàn toàn lâm vào hôn mê. Cũng là vào ngày thi thứ ba, những người hôn mê mãi không tỉnh lần lượt tỉnh lại rồi, tròng mắt hoàn toàn biến mất, cơ thể dần dần cứng đờ mất linh hoạt, không có chút phản ứng đối với mọi thứ bên ngoài. Họ tựa như những cái xác không hồn, ngươi kéo đi họ sẽ đi, ngươi dừng lại họ cũng dừng lại. Vào lúc họ tự mình hoạt động, họ đã không còn là con người nữa rồi. Họ là những tang thi, họ không có suy nghĩ, chỉ biết cắn người, những người bị cắn cũng rất nhanh gia nhập hàng ngũ cắn người. Quân đội cuối cùng cũng lộ diện tiến hành trấn áp, nhưng lại không có chút hiệu quả nào. Chỉ cần ngươi bị tang thi cào thì cũng sẽ trở thành đồng loại của chúng. Toàn thế giới là một trận hỗn loạn, số lượng tang thi không ngừng gia tăng, số con người loại trượt dốc không phanh. Mạt thế diễn ra được ba tháng, nhân loại lưu vong khắp nơi, chỉ có thể trốn trong góc tối tăm, dựa vào vũ khí duy trì sự sống lay lắt. Ba tháng sau, đại bộ phận người may mắn sống sót đều thức tỉnh dị năng, để sinh tồn, họ bắt đầu phản kích, phe phái lập ra ngày một nhiều thêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]