Mấy người Phù Vân bị Phạm Hoan Hoan nói đến ngượng chín mặt, không còn cách nào khác là để năm người rời đi.
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi. Tuyết phủ trắng cả một khoảng trời và cái lạnh thì vẫn cắt da cắt thịt như trước. Hàn An tựa đầu vào kính xe ô tô nhìn đăm đăm vài lớp tuyết dày, không biết có bao nhiêu người đã bị chôn vùi dưới đó. Cậu hỏi Lưu Tịnh Ly.
_ Đội trưởng Lưu, khi nào thì chúng ta rời khỏi đây ?
_ Tôi muốn để mọi người thăng cấp dị năng lên cấp hai rồi mới lên đường. Sao thế ?
Hàn An nhún vai, dây leo xuyên qua đầu một con tang thi đang muốn đâm thủng bánh xe.
_ Chỉ là tôi có dự cảm không tốt lắm.
Lưu Tịnh Ly cau mày không nói, vì chính hắn cũng có cảm giác như vậy.
Quả nhiên là, tối hôm đó một đám người lạ mặt xuất hiện ở ngôi nhà mà [ Tịnh Sương ] đang ở. Một trong số đó hình như chính là cậu thiếu niên Phù Vân gây sự với họ hồi ban sáng.
Trần Lập Đông nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, anh ta không biết có nên mở cửa cho những người kia hay không nên bèn quay sang hỏi Lưu Tịnh Ly.
_ Lão đại mở cửa hay không ?
Lưu Tịnh Ly ra hiệu cho Trần Lập Đông tránh để chính mình xem xét rồi nói.
_ Hàn An đem bé Dâu Tây và Tiểu Q lên trên lầu đi. Còn mọi người thì chuẩn bị tiếp khách.
Hàn An gật đầu, ôm Dây Tây nhỏ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-gia/3068135/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.