Chương trước
Chương sau
Trần Tùng Bác giới thiệu một vòng rồi đưa tay chống cằm, như có như không cười nhìn Lưu Tịnh Ly.

_ Nói mới nhớ, tôi còn chưa biết tên các vị ngồi ở đây nhỉ ?

Đội trưởng Lưu gật đầu, rồi từng thành viên lần lượt nói ra tên của mình. Đoạn một âm thanh từ trên lầu vọng xuống.

_ Hàn An.

Lưu Tịnh Ly nhíu mày nhìn Hàn An, như thể muốn hỏi tại sao cậu lại xuống đây. Trái ngược với hắn, Trần Tùng Bác lại tỏ ra khá hứng thú với sự xuất hiện của Hàn An.

_ Hóa ra cậu tên Hàn An à ? Có cần tôi giới thiệu lại về mình một lần nữa không ?

_ Không cần. Tôi thấy ta nên nói chính sự đi, chứ rẽ ngang rẽ dọc mấy đường rồi mà vẫn chưa nói được câu nào ra hồn cả.

Trần Tùng Bác nhếch mép. - Nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng chẳng vòng vo gì nữa. Tôi muốn cậu gia nhập căn cứ Lục thị của chúng tôi. Tôi tin rằng với dị năng của cậu, căn cứ sẽ cho cậu những tài nguyên tốt nhất. Quyền lợi và vật tư cũng ở mức tốt nhất. So với việc rong ruổi nay đây mai đó với mấy anh bạn này thì tốt gấp trăm lần, cậu thấy sao ?

Quả nhiên, mấy người này nhắm vào cậu, à không, là nhắm vào dị năng của Hàn An mà tới.

_ Ê ê, mày coi bọn tao chết hết rồi à ?!

Hiếm có khi mà [ Tịnh Sương ] đồng ý với cách nói chuyện thiếu đánh của Hoàng Giám Vũ.

_ Chúng tôi còn ngồi sờ sờ đây mà Trần thiếu đã huênh hoang gớm nhỉ ?

Trần Lập Đông có tu luyện thêm 900 năm cũng không học được cái kiểu cười cười thâm sâu, cười mưu kế, ngoài cười trong không cười của mấy người này nên chỉ nghiêm mặt nói.

_ Huênh hoang gì chứ, tôi đây là đang đề nghị thôi. Mọi quyết định vẫn nằm ở Hàn An mà.



Trần Tùng Bác híp mắt, cười như một con cáo sắp hái được chùm nho yêu thích. Nhưng tiếc là con cáo đã đánh giá sai về chùm nho.

_ Tôi từ chối. - Hàn An quả quyết, cậu vốn chẳng mấy mặn mà với những lời đề nghị mê hoặc của Trần Tùng Bác.

Chẳng qua là sơ kỳ mạt thế, dị năng giả không gian còn hiếm nên mới được các thế lực lớn để ý. Chứ đến trung kì, khi mà dị năng giả không gian đầy nhan nhản ra đấy. Dị năng này ngay lập tức trở nên tầm thường.

Với lại, Hàn An cũng là vì mục đích của riêng mình mới đi cùng [ Tịnh Sương ].

Câu trả lời của Hàn An cũng đã nằm trong dự đoán của bốn người. Họ vốn không lo việc cậu sẽ bị mấy lời kia câu đi mất, cái làm họ tức giận là thái độ không nể nang ai của Trần Tùng Bác.

_ Vậy chúc mư... Cậu từ chối ?!

Trần Tùng Bác không hiểu nổi, hắn ta đã đưa ra lời mời tốt đến vậy mà tại sao vẫn bị Hàn An từ chối dứt khoát thế.

Trước mạt thế, hắn ta là thiếu gia duy nhất của nhà họ Trần, thế gia đứng thư hai Lục thị. Sau nạt thế thì là người đứng đầu Trần gia, nắm trong tay một nửa thành phố này.

Nhưng hắn ta vẫn chưa hài lòng với những thứ mình đã có, vì Trần Tùng Bác là một kẻ tham lam, thứ mà hắn ta thật sự muốn là quyền lực tuyệt đối, hắn ta muốn vượt qua kẻ kia, trở thành người đứng đầu căn cứ Lục thị. Trở thành người có thể xưng bá một phương.

Và Hàn An xuất hiện, Trần Tùng Bác hiểu ra, cơ hội ấy đã đến.

Hắn ta nhân lúc kẻ kia chưa biết đến sự tồn tại của cậu, mạo hiểm đêm tối mà tới đây, đưa ra cho cậu lời mời gọi béo bở.

Nhưng Hàn An đã từ chối hắn ta mà không cần suy nghĩ.

Với một người từ bé đến lớn chưa từng có ai dám làm trái ý như Trần Tùng Bác, điều này quả thật khó chấp nhận được. Hắn ta miễn cưỡng nói thêm.

_ Nếu cậu muốn, tôi có thể để đội ngũ của cậu cùng gia nhập căn cứ.

Trần Tùng Bác nghĩ thầm mình đã nhún nhường đến thế chắn Hàn An sẽ biết điều mà đồng ý. Nhưng câu trả lời của cậu vẫn là không.



_ Haiz, Trần thiếu không cần miễn cưỡng nhau thế đâu. - Phạm Hoan Hoan thở dài. - An An nhà chúng tôi đã nói là không rồi mà.

Sắc mặt Trần Tùng Bác xấu đi thấy rõ, nhưng không làm gì được vì chính hắn ta là người nói mọi quyết định đều nằm ở Hàn An.

_ Cậu không nghĩ lại thêm sao ? Cơ hội chỉ đến một lần thôi đó, nếu không gì dị năng không gian của cậu thì còn lâu cậu mới được anh họ tôi để ý.

Trong lòng mọi người đều rõ ràng điều này nhưng không ai lại đi nói toẹt ra như Phù Vân. Người của Trần Tùng Bác thầm thở dài, họ chẳng biết đem theo cậu ta đến đây là đúng hay sai nữa.

Ý của Hàn An đã rõ như ban ngày, Trần Tùng Bác cũng không ép được cậu, hắn ta đứng dậy rời đi. Trước khi đi, hắn ta còn bỏ lại một câu.

_ Hy vọng cậu sẽ mãi giữ quyết định như thế.

Nhìn đám người đi xa dần, Hàn An quay lại nói với bốn người.

_ Tôi đã định mấy ngày nữa mới nói nhưng giờ chắc phải đẩy nhanh tiến độ nhỉ ? Chúng ta cùng bàn về cách sử dụng tinh hạch của tang thi thôi.

.

Hôm nay tới lượt Hoàng Giám Vũ lái xe, cậu ta vừa lắc lắc cái đầu vừa ngâm nga một giai điệu nào lạ lắm.

_ Tập trung lái xe đi, hát thì lệch tông mà cứ hát mãi.

Phạm Hoan Hoan giơ nắm đấm lên dọa Hoàng Giám Vũ. Nhưng trên mặt cũng không dấu nổi nét cười.

Năm người đã thức trắng cả đêm hôm qua nhưng không ai cảm thấy mệt mỏi. Vì bọn họ đã biết được cách sử dụng tinh hạch.

Tuy nhiên, [ Tịnh Sương ] có tổng năm dị năng giả và một thú biến dị. Số lượng tinh hạch để thăng cấp cho cả sáu không đủ. Nên mới có chuyến đi hôm nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.