Tiêu Viễn oán hận liếc nhìn đội trưởng Lưu không nói, nhưng rồi cậu ta nghĩ đến gì đó. Cuối cùng vẫn lên tiếng.
_ Tao còn tưởng chúng mày là lũ chó ở sở nghiên cứu đó. Nhưng hóa ra không phải. Thôi thì tao nói cho chúng mày biết một chút trước khi chết vậy. Về cơ bản thì cơ thể bọn tao đã bị cải tạo, dị năng là do cưỡng ép mới có. Thịt người, nhất là dị năng giả có chưa năng lượng giúp tao duy trì và tăng cấp dị năng. So ra cũng không khác tang thi là mấy.
Vòi rồng sau lưng Tiêu Viễn đã biến mất. Đồ vật bị khống chế cũng rơi tứ tung trên nền đất. Hàn An cũng điều khiển dây leo thả Lưu Tịnh Ly và Hoàng Giám Vũ xuống đất.
_ Chúng mày làm sao hiểu được cảm giác kinh tởm phát ói khi ăn thịt con người. Cũng không thể hiểu nổi cái đau đớn đến cắt da lột gân mà bọn tao phải chịu nếu không ăn. Bọn chó sở nghiên cứu biết điều đó, bọn nó còn đặc biệt chọn những người có quan hệ thân thiết với nhau đặt vào chung một căn phòng. Rồi ép bọn tao phải giết chóc và ăn thịt người kia !!! Bọn nó thích nhất là nhìn bọn tao phản bội, đấu đá lẫn nhau rồi cười hả hệ !!
Tiêu Viễn gằn từng chữ thù hận. Giọng điệu và ánh mắt của cậu ta khi nhìn mấy người Hàn An quả thật giống đang tâm sự với những kẻ sắp chết.
Nhưng Hàn An không sợ, ở một mức độ nào đó, cậu còn cảm thấy thương cảm cho Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-gia/3068110/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.