Mọi người rất nhanh đã đưa được những đứa trẻ còn lại ở cô nhi viện xuống núi. Đến chỗ ô tô, Lưu Tịnh Ly nhanh chóng giải trừ tường đất, Hàn An thì lấy từ không gian một chiếc xe khác để mấy đứa trẻ lên,Trần Lập Đông là người lái.
Khi chuẩn bị lên xe, Hàn An đột nhiên dừng lại, đưa mắt về phía ngọn núi.
_ Sao thế Hàn An ?
Hoàng Giám Vũ thấy cậu còn chưa chịu lên xe thì thò đầu ra khỏi cửa kính xe ô tô đầy lo lắng hỏi.
_ Không... Chỉ là Tiêu Tình vẫn chưa xuống núi. - Hàn An nhỏ giọng.
_ Đó là lựa chọn của cậu nhóc đó. Mau đi thôi Hàn An. Sắp không kịp rồi !
Lưu Tịnh Ly vừa nói vừa ấn nút mở cửa xe cho Hàn An, cậu khép mi ừ nhẹ một tiếng rồi đi vào xe.
Đội trưởng Lưu nói đúng, có lẽ khi Tiêu Tình nói rằng muốn để Tiêu Viễn chết dễ nhìn một chút thì nó đã quyết định việc này rồi.
Hai chiếc xe nhanh chóng nối đuôi nhau rời đi. Bỏ lại đằng sau ngọn núi đang ầm ầm đổ xuống. Cả hai xe tăng hết tốc lực, cuối cùng cũng đến được đường lớn trước khi cả ngọn núi hoàn toàn sụp đổ.
Đoàn người nhìn những tảng đá lớn nằm ngổn ngang thầm thở phào. May là họ chạy kịp.
Lưu Tịnh Ly mở bản đồ ra xem, từ đây đến cảng Đông Đình vừa đi vừa nghỉ sẽ mất hai ngày. Còn nếu họ cứ chạy xe không ngừng thì chỉ mất khoảng 18 tiếng. Hắn nói qua với mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-gia/3068108/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.