🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua đám cỏ khô, lạnh lẽo dần buông xuông.
Phương Tử Di đứng ở trên nóc xe nhìn về phía xa, đột nhiên cô hơi híp mắt, “Có động tĩnh!” Dứt lời súng lục nhấc lên, làm ra trạng thái nhắm bắn.
Ngô Hữu Dân cùng Cố Cẩn cũng lập tức nhấc tinh thần đề phòng, ngay cả tiểu Đông ở trong xe đều xoay người nhìn về phía sau cửa sổ xe, chăm chú nhìn động tĩnh ở phía xa.
Ầm ầm ầm!!
Tựa như âm thanh xe tăng hạng nặng nghiền áp qua mặt đất, chấn động đến mặt đất đều rung lên.
Cố Cẩn cùng Ngô Hữu Dân liếc nhìn nhau, là quái vật khổng lồ gì đang đến đây?
“Di……” Phương Tử Di đứng ở trên nhìn thật kĩ, sau đó mới thấy rõ chạy tới là một con hổ, hơn nữa ngồi trên lưng lão hổ hình như còn có người, trên mặt cô không khỏi hiện ra một trận kinh ngạc, lại nhìn về phía Ngô Hữu Dân, “Thượng tá, hình như là lão hổ từng nói muốn đi theo chúng ta.”
“Chẳng lẽ lão hổ chở nhóm chị tôi quay trở lại?” Cố Cẩn gãi gãi đầu, quả nhiên đã để hắn nói đúng.
Lão hổ uy phong lẫm liệt hướng tới trước mặt bọn họ đứng lại, khí thế ập vào trước mặt khiến Cố Cẩn cùng Ngô Hữu Dân đều nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Cố Ngọc lưu loát xoay người nhảy xuống lưng hổ, lại từ trên lưng lão hổ đỡ lấy Diệp Mỹ Hoa cùng bé gái nhỏ. Trịnh Gia ghé vào đằng trước, bộ dáng hắn nửa híp mắt uể oải ỉu xìu, trên thực tế hắn đang phát sốt chuẩn bị tấn giai.
“Tiểu Xuân!” Tiểu Đông nhìn thấy bé gái kia, vội vàng từ trong xe chạy vội xuống, cậu không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể nhìn thấy em gái, lại nhớ trước đây bọn họ vẫn luôn cùng nhau kiếm ăn ở khu lều.
“Anh Tiểu Đông!” Bé gái tên Tiểu Xuân vừa thấy Tiểu Đông cũng cao hứng phấn chấn nhào tới, phảng phất như được đoàn tụ cùng thân nhân.
Diệp Mỹ Hoa có chút co quắp đứng ở một bên chờ Cố Ngọc giới thiệu, kỳ thật cô cùng Tiểu Xuân chỉ cùng đường. Nếu Cố Ngọc không mang theo bọn họ, thì ra khỏi căn cứ các cô cũng không biết nên chạy đi đâu.
Càng không nói tới một cô gái mang theo một bé gái nhỏ, nếu không có năng lực cầu sinh, chỉ sợ ở trong mạt thế khó có thể tồn tại.
“Diệp Mỹ Hoa, thủy hệ dị năng.” Cố Ngọc chỉ quay đầu cùng Cố Cẩn bọn họ nói một tiếng, liền từ trên lưng lão hổ đỡ Trịnh Gia xuống, lại thuận tiện sờ sờ đầu lão hổ, “Đại Hoàng, vất vả rồi!”
Lão hổ ngạo kiều đem đầu chuyển ra một bên, nó mới không muốn bị gọi là Đại Hoàng đâu, bất quá tựa như được Cố Ngọc kêu…… cũng không tồi?*(lại là một tiểu nhân vật thích bị ngược) (¬‿¬ )
“Cô thuần phục nó?” Ngô Hữu Dân kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngọc, hắn dù có năng lực câu thông thú biến dị, nhưng nếu là gặp phải thú biến dị có năng lực cùng cấp bậc cao hơn hắn thì sẽ không làm được. Lão hổ này mới đầu nguyện ý đi theo bọn họ cũng chỉ là bởi vì tò mò thôi, nhưng hôm nay này vừa thấy Vương giả núi rừng đều nguyện ý làm thú cưỡi cho Cố Ngọc, đó không phải thuần phục thì là cái gì?
“Ngao!!” Lão hổ bất mãn kêu một tiếng, nó không thích cái từ “Thuần phục” này. Tuy rằng nó cũng rất phục cô gái này, ai cho nó thịt ăn trợ giúp nó thăng giai thì đó chính là lão đại của nó.*(bé hổ thật mâu thuẫn)
“Cũng có thể xem như vậy, sau này Đại Hoàng sẽ đi theo chúng ta.” Cố Ngọc dừng một chút lại nói: “Không tìm được xe Hãn Mã, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút lại lên đường.”
Ngô Hữu Dân là không gian dị năng giả, Cố Ngọc cũng không biết không gian hắn có diện tích lớn bao nhiêu, nếu có thể chứa một chiếc xe thì càng tốt, nhưng đây là chuyện riêng tư của người khác. Trình độ quan hệ bọn họ còn chưa có tới mức nói rõ cho nhau tất cả.
Chỉ là đáng tiếc chiếc xe Hãn Mã của cô, trên xe còn có không ít vật tư.
“Trịnh Gia có phải lại muốn thăng giai hay không, đi lên xe nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” Cố Cẩn nhìn trạng thái Trịnh Gia thập phần hâm mộ, hắn còn cách nhị giai không xa, nhưng Trịnh Gia lại muốn thăng tam giai, chuyện này thực sự làm cho người ta hâm mộ mà.
“Cô cũng đạt đến tam giai rồi.” Ngô Hữu Dân đánh giá Cố Ngọc, nếu nói trước kia cô giống một trường kiếm bộc lộ mũi nhọn, thì giờ phút này lại có thêm ánh sáng rực rỡ nhưng cũng rất tinh tế, nhưng mặc kệ là ai cũng không dám bỏ qua mũi nhọn như cô.
“May mắn.” Cố Ngọc không có phủ nhận, liền xem như thừa nhận.
Phương Tử Di thổi thổi huýt sáo một tiếng kêu, “Vẫn là Cố tỷ em lợi hại nhất, không thể không phục chị mà!”
Cố Ngọc đỡ Trịnh Gia lên xe, mấy người Cố Cẩn thế nhưng cũng không lên xe, đơn giản nằm dựa bên người lão hổ sưởi ấm, Cố Cẩn còn câu được câu không nói chuyện cùng nó, tay còn theo lông mềm nó vuốt ve gãi ngứa, nói hoa mỹ rằng gia tăng cảm tình cùng Đại Hoàng.
……
Chờ khi chỉ có hai người bọn họ, Cố Ngọc mới đem đầu Trịnh Gia gác lên đùi của mình, hắn liền cứ như vậy dùng đôi mắt ngập nước lăng lăng nhìn cô.
Cố Ngọc duỗi tay đem đôi mắt hắn che khuất, thật khiến người ta rất muốn làm chuyện xấu với hắn mà. Đặc biệt là vào thời điểm hắn suy yếu như vậy.
Cố Ngọc không nhịn được, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn, nói: “Lần này không có hôn mê, có tiến bộ.”
“Tôi đau, toàn thân đều đau a……” Trịnh Gia giật giật khóe môi, giọng nói có chút nghẹn ngào, lúc này hắn đã dùng hết dị năng, toàn thân co rút đau đớn, phảng phất gân mạch đều khô cạn.
Một viên tinh hạch kia tựa như cam lộ chảy trong thân thể hắn, dần dần mang lại cảm giác dễ chịu lan tràn khắp người hắn, dẫn dắt dị năng hắn đi đến bình cảnh thăng giai đánh sâu vào.
Dù là vậy cả quá trình này hắn vẫn muốn bảo trì thanh tỉnh, thanh tỉnh để nhìn thấy Cố Ngọc.
“Ngốc tử, dù như thế nào cũng không nên đem dị năng dùng hết, phải lưu lại một chút cuối cùng để bảo hộ chính mình.” Cố Ngọc vuốt mặt Trịnh Gia, thật nghiêm túc mà nói với hắn, “Không có người nào quan trọng hơn so với tánh mạng của anh, cho dù vì tôi cũng không thể làm như vậy.”
Lúc chạy ra khỏi căn cứ, Diệp Mỹ Hoa đứt quãng nói cho Cố Ngọc biết sự tình Trịnh Gia gặp phải ở khu lều, cô ấy cũng không có thêm mắm thêm muối, rất bình tĩnh kể ra nhân tính không cách nào che lấp lạnh nhạt cùng ích kỷ của những người kia. Những người đó bỏ chạy tứ tán không biết đến cuối cùng có kết cục tốt hay không, nhưng Diệp Mỹ Hoa đã may mắn khi ở lại bên cạnh Trịnh Gia.
“Vì em…… cũng không thể sao?” Trịnh Gia mím môi, ánh mắt ảm đạm.
“Đúng!” Cố Ngọc khẳng định gật đầu, Trịnh Gia tâm quá mức mềm mại cùng thiện lương, luôn trong lúc lơ đãng vì người khác hy sinh bản thân, cô chỉ hy vọng hắn có thể bảo vệ tốt chính mình, vào thời điểm cô không thể đuổi kịp đến bên cạnh hắn.
Trịnh Gia trầm mặc, nhưng trong lòng cũng không tán đồng cách nói của Cố Ngọc, cô không phải người ngoài, mà là người trong lòng hắn còn quan trọng hơn cả sinh mệnh hắn.
Hai người không nói gì, không khí có chút bí bách, Cố Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua Trịnh Gia môi có chút khô khốc, nhìn trái phải một vòng, cạnh cửa xe còn có một chai nước khoáng chưa mở, cô thuận tay cầm lại chuẩn bị mở ra cho Trịnh Gia uống.
Mở chai nước khoáng ra, phát hiện người nằm trên đùi cô không chịu uống nước, Cố Ngọc không có do dự tự mình uống một ngụm, lại cúi đầu áp môi mình lên môi Trịnh Gia.
Khi môi ấm áp dán vào môi hắn, cả người Trịnh Gia đều cứng lại, hắn kinh ngạc há mồm, dòng nước khoáng cứ như vậy thừa cơ chảy vào, theo yết hầu trượt nuốt xuống.
Cố Ngọc một hơi uy Trịnh Gia mấy ngụm nước, cảm giác không sai biệt lắm, lại không nghĩ cánh tay dài Trịnh Gia lại đem cổ cô kéo xuống dưới, “Tôi còn muốn……”
Ngôn ngữ nỉ non, cũng không biết là muốn uống nước hay là muốn người.
Cố Cẩn tuy dựa gần lão hổ rất ấm áp, nếu không phải lo lắng tình huống Trịnh Gia bên kia hắn cũng sẽ không đứng lên đi lại gần xe tìm hiểu. Kết quả sờ soạng tới chỗ cửa sổ xe nhìn thoáng vô, này không nhìn còn tốt, vừa nhìn hắn quả thực muốn che mắt lại. Hình ảnh thiếu nhi không nên xem a!(⊙_◎)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.