Buổi tối, Sở Chích Thiên cau mày nhìn thư mời trong tay vừa mới nhận được từ trong tay chiến sĩ của căn cứ nào đó, không biết vì sao Viên thiếu tướng kia lại mời anh đi tham gia yến hội tư nhân của hắn chứ? Dù sao ban ngày anh đã thảo luận căng thẳng với Vương Thiếu Phong bằng hữu của Viên thiếu tướng. Bất quá, Sở Chích Thiên không cự tuyệt, mà đáp ứng yêu cầu trên thư mời mang theo Tiêu Tử Lăng cùng qua, anh không cho rằng vào lúc này, Viên thiếu tướng sẽ làm một buổi yến hội tư nhân không có ý nghĩa, cho dù hắn đồng ý, những đại lão của quân đội cũng sẽ không đồng ý, lần yến hội này khẳng định có sứ mệnh của nó. Sở Chích Thiên vừa đến hiện trường, liền thấy không ít thủ lĩnh căn cứ đã tới, tỉ mỉ quan sát, phát hiện đều là một số thủ lĩnh căn cứ thực lực thuộc tầng trung hạ đồng thời thái độ tương đối hữu hảo nhiệt thành đối với quân đội, đương nhiên còn có một số thủ lĩnh căn cứ thực lực rất cường đại cũng có mặt, bất quá thái độ cũng tương đối khuynh hướng quân đội, anh hiểu rõ đây chỉ sợ là do quân đội mượn tay Viên thiếu tướng, liên hợp những căn cứ có hảo cảm đối với căn cứ quân đội lại, tuy rằng những căn cứ này đơn nhất xem ra có chút nhỏ yếu, nhưng nhiều căn cứ như vậy liên minh lại, cũng là một luồng lực lượng khổng lồ. Khóe miệng Sở Chích Thiên hiện ra một nụ cười hiểu rõ, dự định của quân đội chính là dự định của anh, ngược lại có thể thừa cơ lợi dụng một chút. Anh mang Tiêu Tử Lăng đi đến một góc nào đó, nơi này, là chiếc bàn dài dùng vài chiếc bàn hợp lại, bên trên bày đầy các loại thức ăn cùng vài loại đồ uống trước mắt còn có thể nhìn thấy được. Sở dĩ Sở Chích Thiên mang Tiêu Tử Lăng đến đây, không phải anh đói, mà biết đàn em nhà mình không có năng lực chống đỡ đối với mỹ thực. Quả nhiên, thấy khu vực tự chọn chất đầy các loại thức ăn trên bàn dài. Tâm tình Tiêu Tử Lăng vốn u ám nhất thời phấn chấn lên, cậu nhanh chóng bưng đĩa, bắt đầu tận lực chăm chú đống đồ ăn ngon trước mắt, cậu nhất định phải ăn cho đã nghiền, như vậy mới không lãng phí việc cậu vất vả đến đây. Thấy một màn như vậy, Sở Chích Thiên yên tâm. Lúc này mới rời đi Tiêu Tử Lăng chuyên tâm bắt đầu giao lưu với thủ lĩnh khác, anh nhất định phải tranh thủ kiếm người đồng minh, đặc biệt là những căn cứ có tiếng tăm tốt, đáng tin cậy. Có lẽ Tiêu Tử Lăng không chút nào che giấu ngụm lớn ăn đồ dẫn tới người khác chú ý. Lúc này, một nữ nhân mỹ lệ lại khó nén vẻ mặt tiều tụy đi tới. Cô thấy Tiêu Tử Lăng vẫn còn chuyên chú ăn đồ, nhịn không được cười lạnh nói: “Cô vẫn thích ăn giống như trước kia nhỉ.” Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ ngẩng đầu, cảm thấy cô ta trông rất quen mắt. Vì vậy cậu hỏi: “Có phải tôi đã từng gặp cô rồi hay không?” “Cô thế mà quên tôi? Lúc đó nếu không phải bởi vì cô trở ngại chuyện tốt của tôi với Điền đại ca, thế nào tôi có thể đến nông nỗi này? Đều là do cô, hại một đời tôi. Bất quá không ngờ, cô cũng có ngày hôm nay a, Điền Tiểu Ngũ.” Nữ nhân đó nghiến răng nghiến lợi nói, mặt vặn vẹo, thực rất đáng sợ. Nghe thấy xưng hô Điền đại ca với Điền Tiểu Ngũ, Tiêu Tử Lăng lĩnh ngộ. Hóa ra nữ nhân dường như đã từng bị tàn phá một cách vô tình trước mắt thế mà là hoa sen trắng ở Hoài Thành trước đây, oa phắc, sự biến hóa này cũng quá nhanh đi. Trước đây cô ta luôn như hoa lê ngậm mưa gọn gàng vô cùng, mà hiện tại lại tiều tụy ảm đạm, hoa dung thất sắc. Bất quá Tiêu Tử Lăng càng không ngờ tới cô ta thế mà đem hết thảy mọi chuyện trách tội lên trên người cậu. Cho rằng sự bất hạnh của cô ta là do cậu tạo thành, Tiêu Tử Lăng triệt để câm nín. Thấy bộ dáng Tiêu Tử Lăng ra vẻ bỏ mặc, La Hinh Nhi càng thêm phẫn nộ, cô chanh chua nói: “Cô đừng quá đắc ý, đừng tưởng rằng cô sinh con cho anh ta là có thể vô tư, anh ta cường đại như vậy, tuyệt đối sẽ không chỉ có một mình cô, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân.” Tiêu Tử Lăng thản nhiên nói: “Điều này tôi biết, còn gì nữa?” Kiếp trước Sở Chích Thiên chính là một con đại ngựa giống, kiếp này có rất nhiều nữ nhân cũng có thể dự kiến được, Tiêu Tử Lăng rất rõ ràng khẳng định tương lai Sở Chích Thiên sẽ đào hoa khắp thiên hạ, thế nhưng vì sao sẽ có loại cảm giác chát chát chứ. Nhất định là vì nữ nhân tốt đều bị lão đại nhà mình cướp sạch, nên mình đố kị. Thấy ngôn ngữ của bản thân không cách nào công kích được cô gái nhìn như hồn nhiên trước mắt, La Hinh Nhi quyết định dùng ra đòn sát thủ của cô, cười lạnh nói: “Cô cho là vì sao anh ta mang cô tới nơi này?” Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu nhìn cô ta, không biết vì sao phải hỏi câu này? Không phải trên thư mời nói rõ phải dẫn bạn gái qua tham gia sao? Thấy Tiêu Tử Lăng mê mang nghi hoặc, La Hinh Nhi biết khẳng định cô gái trước mắt cái gì cũng không biết, chính như mình lần đầu tiên tham gia loại tụ hội này trước đây, cô ác độc cười nói: “Tụ hội này, mục đích cuối cùng là giao dịch bạn gái đôi bên, anh ta đã chơi ngán cô rồi, Điền Tiểu Ngũ.” Tiêu Tử Lăng kinh ngạc nhướng mày, không ngờ tụ hội này còn có giao dịch dơ bẩn như thế, bất quá điều này cũng là bình thường, kiếp trước loại giao dịch này được bày ở chỗ sáng, nữ nhân đến hậu kỳ trực tiếp lâm vào kết cục trở thành hàng hóa, Tiêu Tử Lăng có chút cảm khái may mắn mình là nam nhân, không cần thừa nhận loại vũ nhục đó, cậu thản nhiên nói: “Cảm tạ đã báo cho biết.” Nghĩ chắc Sở Chích Thiên hẳn không rõ chuyện này đi, bằng không anh ta thế nào có thể dẫn cậu đến chứ. Cũng chỉ có người không rõ quan hệ giữa bọn họ mới sẽ suy đoán lung tung. La Hinh Nhi thấy đòn sát thủ này đều không thể dao động tâm thần của cô gái này, vừa muốn nói gì đó, chợt nghe thấy ở cửa rối loạn một trận. Một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ đi đến, cô mặc một thân quân trang bó sát, sạch sẽ linh hoạt khí thế mười phần, phía dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi mỹ nhân xinh đẹp, ánh mắt lưu chuyển, thêm vào vài phần khí tức mê hoặc, tay phải cầm một chiếc roi ngắn nhỏ có khí thế, như có như không gõ bàn tay trái của mình. Khí chất đặc biệt, khí thế cường hãn nhất thời khiến cho tầm mắt của mọi người đều tập trung qua. Theo bên người cô là một thanh niên dung mạo thập phần mỹ lệ, lúc này có chút sợ hãi theo sát phía sau nữ nhân đó, không có nửa điểm anh khí, trái lại có vẻ có chút khiếp đảm, như sợ xảy ra sai lầm nào đó. Quét một vòng người trong đại sảnh, khi thấy hai người đứng phía trước khu tự chọn đồ ăn, ánh mắt nữ nhân xinh đẹp đó đột ngột sáng ngời, đi thẳng đến chỗ các cô. Một màn bất ngờ này, khiến cho La Hinh Nhi rất khẩn trương, dù sao nữ nhân mới xuất hiện đó, khí thế quá cường đại. Dị năng của La Hinh Nhi nói cho cô, thực lực của nữ nhân đó chỉ cao không thấp hơn so với thực lực của những thủ lĩnh bên cạnh. Nữ nhân xinh đẹp đó trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Tử Lăng, đánh giá từ trên xuống dưới một lúc lâu, lúc này mới gõ bờ môi quyến rũ cười nói: “Không tồi, tôi rất thích em, em tên là gì?” Đầu mi Tiêu Tử Lăng hơi hơi xoắn lại, không biết đến tột cùng nữ nhân xinh đẹp này đang đánh chủ ý quỷ gì, còn có cậu căn bản không quen cô ta, vì sao cô ta biểu hiện nhiệt tình như vậy? Tiêu Tử Lăng không cách nào thăm dò nội tình của người này chỉ có thể dựa theo hình tượng cậu đắp nặn, sợ hãi mở miệng đáp: “Cảm tạ, em, em là Tiểu Ngũ, rất vui khi quen biết chị.” Nữ nhân xinh đẹp dường như rất thích loại biểu hiện này của Tiêu Tử Lăng, cô liên tục gật đầu xuất lời kinh người: “Tôi rất thích em, có muốn làm người của tôi hay không, tôi lấy xin em từ chỗ thủ lĩnh của em có được không?” Tiêu Tử Lăng sửng sốt, chẳng lẽ nữ nhân này là Les? Phắc, thế nào thời gian gần đây đều gặp phải mấy người có tính hướng dị thường thế này chứ? Không đợi Tiêu Tử Lăng cự tuyệt, Sở Chích Thiên nói chuyện phiếm với người ta bên cạnh đã nhận ra tình huống nơi này, đã trở về, anh nghe thấy lời nói của nữ nhân xinh đẹp kia, khí thế cả người lạnh lẽo, sau đó trong nháy mắt đã biến mất, anh đến bên người Tiêu Tử Lăng ôn nhu hỏi: “Tiểu Ngũ, xảy ra chuyện gì?” Tiêu Tử Lăng thấy Sở Chích Thiên, vẻ mặt ủy khuất vùi đầu vào trong lòng anh, Sở Chích Thiên thuận thế ôm nhẹ cậu vào lòng, thân thiết hỏi: “Thế nào vậy? Vì sao khổ sở như vậy?” “Vị tỷ tỷ kia nói, nơi này là chỗ trao đổi bạn gái, Sở ca, anh chán ghét muốn vứt bỏ em sao?” Chỉ chỉ La Hinh Nhi, Tiêu Tử Lăng đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên, bộ dáng sợ hãi bị vứt bỏ khiến cho hai người ở đây đau lòng, cũng khiến cho La Hinh Nhi thù mới hận cũ tuôn thẳng vào lòng, ghen ghét không thôi, trước đây chính là bộ dạng này, khiến cho cô luống cuống tay chân, thành công ngăn trở anh hùng trong lòng cô tiếp cận với cô. Bộ dạng khủng hoảng bị vứt bỏ của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên biết rõ là đang diễn kịch, nhưng trong sát na vậy mà vẫn có một loại cảm giác đau lòng, cánh tay anh ôm Tiêu Tử Lăng thu thật chặt, sự ấm áp đầy cõi lòng khiến cho trái tim của anh khôi phục bình thường, ánh mắt lãnh lệ của anh lăng trì La Hinh Nhi, trong miệng lại ôn nhu nói: “Thế nào có thể, Tiểu Ngũ đừng lo lắng.” Câu an ủi này đến tột cùng là an ủi ai? (T Ngũ hay T Lăng) La Hinh Nhi rất sợ hãi ánh mắt lãnh lệ của Sở Chích Thiên, cô kinh hoảng liên tiếp lùi lại mấy bước. Thừa lúc bọn Sở Chích Thiên không chú ý tới cô, lặng lẽ về lại bên người chủ nhân trước mắt của cô, cô ở trong loại tụ hội này, đã bị giao dịch hai lần, cô không biết chủ nhân tiếp theo sẽ là ai. . . Nữ nhân xinh đẹp kia thấy bộ dạng đáng thương hề hề của Tiêu Tử Lăng cũng đau lòng đầy mặt, cô nói với Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Ngũ, không cần sợ, nếu như thủ lĩnh nhà em thật muốn đổi, tỷ tỷ cũng sẽ cướp em đến tay, tuyệt đối sẽ không để cho em chịu ủy khuất.” Lời nói của nữ nhân xinh đẹp thiếu chút nữa đâm rách ngụy trang của Sở Chích Thiên, ánh mắt lãnh liệt của anh nhìn qua, nhận được lại là dã tâm không chút nào che giấu của nữ nhân xinh đẹp, loại ánh mắt tất phải có được đó khiến cho trong lòng Sở Chích Thiên buồn bực không thôi, anh không sợ nữ nhân này cố cướp, chỉ sợ Tiểu Lăng còn trẻ không hiểu chuyện, bị nữ nhân rắn rết này mê hoặc. . . Một loại bất an xa lạ đánh thẳng vào lòng. Lúc này, Viên thiếu tướng là người chủ sự hội nghị xuất hiện ở trước mặt mọi người, mà bên cạnh hắn lại là bạn hợp tác tốt Vương Thiếu Phong, chỉ thấy Viên thiếu tướng cười nói: “Đây là tụ hội tư nhân lần thứ ba tôi tổ chức, vẫn như hai lần trước, nơi đây tuỳ ý giao dịch, bất kể nhìn trúng cái gì đều xin hai bên hiệp thương, bất quá tôi hy vọng mọi người tuân thủ quy tắc của tôi, hết thảy lấy tự nguyện làm chủ, nghìn vạn lần không nên giải quyết võ lực, bất quá nếu song phương đều đồng ý lấy phương thức lôi đài giải quyết vấn đề, tôi cũng có thể cung cấp chỗ.” Theo một tiếng này, thủ lĩnh căn cứ phía dưới đều nhiệt tình nở nụ cười, xem ra không ít người đã từng tham gia hai lần giao dịch trước, mà kết quả rất khiến cho bọn họ thỏa mãn. Nữ nhân xinh đẹp kia nghe nói như thế, nhịn không được cười nhạt, một bộ dáng khinh bỉ, cô không để ý tới những chuyện đó nữa, quay đầu nói với Sở Chích Thiên: “Quen biết một chút đi, căn cứ Phượng Lâm, Võ Chiếu! Ánh mắt Sở Chích Thiên lóe lóe: “Nữ đế sao, tên rất khí phách, tôi là Sở Chích Thiên căn cứ Lăng Thiên.” Võ Chiếu che miệng yêu mị cười nói: “Vừa vặn họ Võ, từ sau khi thức tỉnh dị năng, tôi liền sửa lại tên này, chẳng lẽ Sở thủ lĩnh cho rằng nữ nhân chỉ có thể trốn ở phía sau nam nhân? Hoặc là như các cô ấy, lâm vào kết cục làm hàng hóa bị giao dịch đi?” “Không dám!” Sở Chích Thiên nghiêm mặt nói. Võ Chiếu nhìn nhìn Tiêu Tử Lăng bởi vì lời của cô mà đem lực chú ý tập trung lên trên người cô, lúc này mới nhỏ giọng nói với Sở Chích Thiên: “Sở thủ lĩnh, tôi nói chính là lời thật, nếu như anh muốn giao dịch vị trong lòng anh, tôi bằng lòng ra giá cao nhất.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]