Mẹ bước tới, vỗ “bốp” vào đầu tôi: “ Con ngu quá! Nếu mẹ mà tỏ ra vui mừng trước mặt Tiểu Bạch, thằng bé nhất định sẽ cho rằng con và thằng bé ở bên nhau là con được hời mặc dù con hời thât! Thế thì không phải gián tiếp chứng minh con gái của Tiền Quế Lan là đồ vô dụng hay sao?”
“Thế nên là mẹ nhất định phải bày ra vẻ mặt như thế rồi! Mặc dù con vô dụng thật nhưng mà mẹ cũng cần mặt mũi chứ…..”
Tôi thấy mẹ nói cũng nó lý, gật đầu lia lịa hỏi: “ Nhưng mẹ cứ giữ mãi thái độ như vậy sao? Mẹ định tiếp tục giả vờ đến bao giờ?”
“Sao mà con ngốc nghếch thế?” Mẹ nhướng mày nhìn tôi “ Chờ mẹ tìm một cơ hội, đánh cho Tiểu Bạch một trận rồi bắt thằng bé thề thốt ở bên con cả đời…”
Ôi! Đúng là gừng càng già càng cay.
Tôi không hỏi thêm nữa, dù sao mẹ cũng sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương.
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì mẹ đã giải quyết xong xuôi chuyện này.
Tôi gặng hỏi Tề Mộc Bạch xem mẹ tôi đã nói gì nhưng anh ấy nhất quyết không nói cho tôi biết nên tôi đành ôm một bụng thắc mắc đi ăn cơm.
Kể từ khi Tề Mộc Bạch trở về, nguồn lương thực của gia đình chúng tôi vô cùng dồi dào, buổi tối mẹ thậm chí sẽ nấu vài món ăn rất phong phú, về cơ bản tôi có thể ăn bất cứ món nào mà tôi thích.
Đôi khi tôi nghĩ chúng tôi cứ sống thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-toi-tro-thanh-zombie-ngoc-nghech/3322955/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.