Chương trước
Chương sau
Thực ra, ba ngày trước tôi vẫn còn là một cô gái xinh đẹp bình thường.

Buổi học hôm đó, tôi vẫn đang chăm chỉ học vật lý, trong một giây phút lơ đãng buồn ngủ thì lại nghe thấy tiếng động bên ngoài lớp học, ngay sau đó, cánh tay tôi bị bạn cùng bàn đã nhiễm bệnh cắn.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã yên vị nằm trên giường ở nhà rồi.

Mẹ tôi ngồi cạnh giường mắt đăm đăm nhìn tôi, thở dài: “ Mẹ nghe người ta nói rằng con đã biến thành một cái gì đó….xác sống? Dù sao thì cũng không còn là người bình thường nữa. Quên đi, không sao cả, con vẫn còn sống là tốt rồi….”

Tôi sốc, không ngờ tôi vẫn có thể hiểu và nhớ được mấy lời mẹ nói?

Không phải người ta nói zombie là loại xác sống không có ý thức sao?

“Con không biết là mẹ đã tìm con bao lâu mới tìm được con giữa bầy zombie đâu, chúng nó đều nhe răng muốn cắn người. Hừ, cũng không biết nhìn xem mẹ là ai, mẹ đá ngã một con zombie rồi đưa con về nhà..”

Lời mẹ tôi nói không phải không có nghĩa, dù gì thì mẹ cũng chính là con hổ cái nổi tiếng trong bán kính mười dặm, người ta còn nói động đến ai thì động đặc biệt không được động vào mẹ tôi, ngay cả đám zombie nhìn thấy mẹ tôi cũng phải đi đường vòng đấy.

Xuống lầu vứt rác cho mẹ, tôi bắt đầu lia mắt trên đường tìm kiếm mục tiêu.

Thực ra thì tôi cũng không đói chút nào, nhưng răng tôi đặc biệt ngứa, muốn cắn người, ừm, đương nhiên là ngoại trừ mẹ tôi.

Có một siêu thị lớn cách khu phố nhà tôi 500m về phía đông, tôi quyết định hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ giao cho trước, nếu không một lát nữa nhỡ đâu tôi quên đi thì khi về nhà tôi sẽ được lãnh hậu quả thích đáng, tóm lại là ăn chửi đấy.

Trên đường đi, tôi gặp phải Tiểu Hà, khoang miệng cậu ấy đầu máo, trên tay cậu ấy vẫn đang cầm nửa bộ não, vẫn mặc trên người bộ đồng phục học sinh.

Tôi không chào cậu ấy.

Vài ngày qua, tôi phát hiện ra rằng đến thời điểm hiện tại, tôi là con zombie duy nhất trong khu phố này còn có ý thức và trí nhớ.

Những con zombie khác đều giống như những con zombie trong phim, chúng cắn bất cứ con người nào mà chúng nhìn thấy mà không cần suy nghĩ.

Ngoài việc không thể nói, di chuyển chậm chạp và trông khí sắc nhợt nhạt một chút thì tôi không khác gì một con người.

Hơn nữa, không biết có phải vì thiếu hụt mấy điều kia hay không mà thính giác của tôi đột ngột trở nên cực kỳ nhạy bén, nhưng thị lực lại suy giảm, từ khi mẹ biết tôi biến thành zombie, mẹ chỉ cần nhìn thấy tôi là sẽ bắt tôi phải dùng điện thoại di động, tôi cũng biết tức giận nha.

Tôi nghi ngờ mình suy giảm thị lực là do mẹ tôi bắt xem điện thoại quá nhiều.

Tôi cảm thấy vô cùng cô đơn, như thể mình là người tỉnh táo duy nhất trong cuộc nhậu khi tất cả mọi người đều đã say. Rồi lại nghĩ tới có lẽ trên đời này, tôi chỉ có thể giao tiếp với một mình mẹ, tôi không khỏi muốn khóc.

Khu vực xung quanh siêu thị rất yên tĩnh, lối vào bằng cửa chính đã bị khóa, nhưng là thổ địa ở đây, tôi đương nhiên biết siêu thị này có cửa sau.

Cánh cửa này rất bí ẩn, nếu không thực sự là khách quen thì sẽ không biết, tôi lén lút chen người vào, trên đường còn gặp mấy đồng bạn zombie.

Bên trong siêu thị cũng yên tĩnh y như bên ngoài, tôi chậm rãi đi về phía khu rau quả. May mắn là dịch bệnh mới bùng phát cách đây không lâu, những con người con sót lại cũng không dám ra ngoài nên siêu thị còn rất nhiều loại rau củ, hơi xui là nhìn có vẻ không tươi lắm.

Tôi dựa theo trí nhớ lựa chọn vài loại rau mà mẹ muốn bỏ hết vào balo, tiện tay lấy thêm mấy hộp thịt theo yêu cầu của mẹ, xong xuôi tất cả đang định rời đi thì mắt lại đập vào kệ đồ ăn vặt, tôi lập tức rơi vào trầm tư.

Nếu tôi bây giờ mà là tôi ngày xưa thì sẽ không ngại ngần vơ hết kệ đồ ăn vặt đó mang về, nhưng giờ nhìn kệ đồ đó tôi lại chẳng có cảm giác thèm ăn nào cả.

Tôi khó khăn thở dài một cái để bày tỏ cảm giác bất lực của bản thân, đột ngột phía sau lại vang lên một tiếng hét nho nhỏ: “ Có zombie.”

Tôi quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp.

Cô ta kinh ngạc che miệng, trong mắt tràn đầy kinh hãi, tay chỉ vào tôi lắp bắp lặp lại: “ Có zombie.”

Vì thính giác của tôi bây giờ rất nhạy cảm nên tai tôi không khỏi đau nhức vì tiếng la hét chói tai của cô ta, tôi vô thức muốn bỏ chạy nhưng lại có một lượng lớn người đi cùng cô ta bị thu hút bởi tiếng hét đó.

“Nó ở đâu? Nó ở đâu?”

“Không sao đâu, hình như chỉ có con zombie này thôi, anh mau giải quyết nó đi.”

“Lương Tử, cậu mau đem cái gậy dưới chân cậu đưa cho tôi! Để tôi xử lí con zombie này.”

“Chờ chút!”

Tôi sợ đến mức muốn rớt nước mắt.

Tại sao lại muốn giếc tôi? Tôi chỉ là đến siêu thị để mua đồ ăn cho mẹ thôi mà…..

Từ khi trở thành zombie, tôi cũng chưa từng cắn bất kỳ một người nào, mắc mớ gì mà đòi giếc tôi???

Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Bọn họ quá đông người tôi đánh không lại, bọn họ đông quá chắn hết đường đi rồi tôi cũng không thể bỏ chạy được, vội vàng quỳ xuống lạy đám người.

Đám người đang líu ríu bỗng chốc im bặt.

“Con zombie này đang làm trò gì vậy?”

“Tôi không biết…..?”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi chưa từng thấy một con zombie như thế này bao giờ.”

“ Đừng nhúc nhích.” Người đàn ông đứng đầu lên tiếng.

Anh ta cao lớn, cắt đầu đinh, ngoại hình tuấn tú, mặc trên người bộ quân phục chiến đấu, thậm chí còn đang cầm một khẩu súng trên tay.

Trông giống hệt như bộ đội đặc chủng? Dùng từ này có đúng không nhỉ?

“Em có hiểu ý anh không?” Anh ta ngồi xổm xuống trước mặt tôi, cố gắng giao tiếp với tôi, bằng cái não thông minh của mình, tôi nhanh chóng biết đây là cơ hội sống sót duy nhất nên vội vàng gật đầu lia lịa.

Một thoáng kinh ngạc hiện lên trên mặt của người đàn ông.

Tôi nắm chặt balo trong tay, vụt chạy về phía cửa sau của siêu thị, bọn họ vẫn chưa kịp hiểu gì mà chỉ ngạc nhiên trơ mắt nhìn tôi.

Chỉ còn vài bước nữa là có thể ra ngoài!

Vừa lúc tôi chạm tay vào nắm cửa thì một cây gậy nhục đập thẳng vào phía sau đầu tôi khiến tôi choáng váng.

Có vẻ như có máo chảy ra từ đầu tôi.

Tôi không thấy đau, chỉ thấy hơi choáng váng một chút, quay người lại thì thấy người phụ nữ khi nãy tàn ác hét lên: “ Mau cút đi!”

Người đàn ông nói chuyện với tôi khi nãy lập tức hét lên giận dữ: “ Dừng lại.”

Người phụ nữ kia có chút ủy khuất, thậm chí giọng nói cũng có chút hậm hực: “ Sao vậy anh Trình, cô ta là zombie.”

Trước khi người đàn ông kia kịp lên tiếng, vài đồng bạn zombie của tôi đã từ bên ngoài tràn vào.

Bọn họ lập tức hoảng sợ, còn tôi thì nhân lúc hỗn loạn đã nhanh chóng bỏ chạy.

Khi tôi bò được về đến nhà, mẹ đã nhận ra ngay bộ dạng khổ sở của tôi, tức giận gào lên: “ Ai đã làm con trở nên thế này? Là đứa nào dám đánh con trở thành bộ dạng này?”

Nỗi tủi hồn khi nãy cuối cùng cũng tìm được nơi để giải tỏa, tôi há hốc miệng không thể khóc mà nước mắt cứ rơi lã chã.

“Đi thôi, chúng ta đi! Con dẫn mẹ đi tìm nó! Nếu hôm nay mẹ không giếc chếc cái đứa láo toét đó thì mẹ không mang họ Tiền!”

Băng bó vết thương đẹp đẽ cho tôi xong, mẹ liền bế tôi chạy phăng phăng ra ngoài.

“Đứa đó ở trong siêu thị phải không?”

Tôi gật đầu, thật ra là mẹ sợ tôi đi quá chậm chạp nên mới bế tôi lên chứ tôi vẫn đi được mà huhu.

Khi mẹ tôi lên cơn giận dữ, tôi thề rằng bà còn đáng sợ hơn cả Diêm vương, thử nghĩ xem đám zombie còn không dám đến gần bà ấy trong bán kính 5m, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực trên đỉnh đầu của mẹ.

Cửa sau siêu thị đã bị chặn lại, mẹ tôi xông tới cửa trước đập “ruỳnh ruỳnh” vào cửa: “ Đứa nào đánh con gái bà đây? Đừng có trốn trong đó làm con rùa rụt cổ, mau lăn ra đây cho bà. Bà đây biết mày vẫn còn đang ở trong đó, đã dám đánh con gái bà thì dám nhận, mau cút ra đây.”

“Con gái, mau lại đây, zombie biết phá cửa, con ra đây phá cửa cho mẹ.”

Nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của mẹ, đám người khi nãy nhanh chóng xuất hiện mở cửa.

Thấy mẹ tôi mắng chửi không ngớt mồm, bọn họ rón rén muốn mở cửa nhưng lại bị người phụ nữ đánh tôi ngăn lại: “ Con zombie đó cũng đi cùng! Không được mở cửa.”

Một người đàn ông tóc xoăn đang đứng cạnh cô ta đẩy mạnh cô ta một cái: “ Cô bị mù à? Hay là bị ngu? Con zombie nhỏ đó không hề cắn cô, cô không tự cắn mình là chúng tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi! Nếu cô không mở cửa cho hai mẹ con đó thì một lát nữa đám zombie kia nghe thấy tiếng động sẽ lũ lượt kéo tới đây, để tôi xem một mình cô có chống lại được không nhé? Đúng là cái loại thiểu năng,”

Người phụ nữ bị chửi mặt tái mét, im bặt.

Vừa mở cửa, mẹ tôi đã hùng dũng xông vào chỉ mặt điểm tên hỏi từng người một xem ai đã đánh tôi, khi tôi chỉ thẳng vào người phụ nữ kia, tôi thấy rõ ràng cả người cô ta co rúm lại.

Mẹ tôi nheo mắt cười lạnh: “Ha hả, cô ăn gan hùm sao mà dám đánh con gái của Tiền Quế Lan bà đây? Cô không muốn sống nữa thì cứ nói, bà đây sẽ đích thân lót đường tiễn thẳng cô xuống địa ngục.”

Nói xong, mẹ tôi lao tới. Haizzz, lâu rồi trên đời này không có người nào dám ngăn cản mẹ tôi xuất hiện.

Nói thật, mẹ tôi lúc đánh nhau rất đáng sợ, ngay cả tôi – cục cưng trên môi mẹ cũng không dám bước tới gần nửa bước chứ đừng nói đến người khác.

Người đàn ông tên Trình Anh nói chuyện với tôi khi nãy nhân cơ hội bên kia đang diễn ra chiến tranh bước đến gần tôi, dùng đôi mắt đen chăm chú nhìn vào mặt tôi hỏi: “ Em có chắc là mình đã bị cắn không?”

Tôi gật đầu.

“Nhưng em vẫn còn tỉnh táo đúng không?”

Tôi lại gật đầu.

“Anh biết rồi.”

Anh ta nhìn xuống vết cắn trên cánh tay tôi một cách ẩn ý sau đó cúi đầu xuống im lặng.

Sau hơn mười phút chiến đấu ác liệt, mẹ tôi anh dũng đánh cho người phụ nữ kia không còn một mảnh giáp.

Bà oai hùng bước ra, vuốt lại mái tóc hơi rối, phủi phủi bụi trên quần áo rồi quay đầu nhìn người phụ nữ bị bà đánh cho chảy máo mũi ròng ròng đang co người ngồi trong góc, không dám hó hé nói một lời, hếch mặt lên nói: “ Con gái tôi trước đây có hơi ngốc nghếch, giờ trở thành zombie nên nó càng ngu hơn nhưng không có nghĩa là để cho cô được phép bắt nạt nó! Tôi mà gặp lại cô một lần nữa thì tôi sẽ cho cô vinh dự trở thành người đầu tiên được con gái tôi cắn.”

Lúc này tôi lấy hình dáng mẹ giống như một vị nữ anh hòng, sau lưng tỏa ra vòng tròn ánh sáng vàng rực rỡ.

“Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm.”

Về đến nhà, mẹ kiểm tra xem vết thương sau đầu tôi có còn rỉ máo không rồi bắt ép tôi ngồi vào bàn ăn rau.

Tôi thực sự không nuốt nổi đồ ăn của con người, mẹ tôi cau mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ:

“Con có mở mồm ra ăn hay không thì nói một lời? Con phải biết là giờ con là xác sống rồi, con ngày càng trở nên thiểu năng hơn, giờ con nghe lời mẹ ăn rau để não con sẽ có dinh dưỡng mà phát triển, biết đâu con lại trở thành người bình thường!”

“Ăn nhanh lên! Đừng để mẹ vả con!”

Tôi: “…………”

Cũng vì chuyện bị ăn gậy chảy máo đầu lần đó, mẹ tôi không bao giờ cho tôi ra ngoài nữa.

Tôi nằm dài bên cửa sổ cả ngày, chán nản ngắm hàng zombie lê lết qua lại trên đường trong khi mẹ tôi vẫn đang hào hứng đan áo len và xem phim tình cảm máo chó, thậm chí thỉnh thoảng mẹ còn kéo tôi xem cùng.

Cuối cùng đến ngày thứ mười lăm, trong nhà cũng hết sạch thức ăn, mắt tôi sáng bừng xung phong ra ngoài tìm đồ ăn mang về.

Mẹ tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng đi vào phòng lấy balo khoác lên vai tôi, lo lắng dặn dò.

“Con nhớ phải cẩn thận, đứa nào dám đánh con lập tức quay lại cắn nó cho mẹ, nhớ chưa? Khi còn là con người con bị bắt nạt thì thôi đi, nhưng giờ con trở thành zombie rồi mà vẫn bị bắt nạt thì mất mặt lắm, nhớ rõ giờ mình là zombie, phải cắn, có biết không?”

Tôi: “……….”

Lần này tôi quyết định thay đổi siêu thị. Tôi đến một siêu thị khác cách xa nhà tôi.

Tôi phải mất 40 phút đi bộ mới đến nơi, may mắn là đường đi rất thuận lợi, xui xẻo là phần lớn rau đã hết, nếu không hết thì cũng thối hết.

Vì vậy tôi chỉ lấy vài hộp đồ ăn nhẹ yêu thích của mẹ rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi siêu thị.

Tôi đang vui vẻ bước về nhà thì nhìn thấy một người trên đường.

Là một thiếu niên.

Anh ta dám ngang nhiên đi giữa đường một mình, anh hùng đấy.

Nhìn từ phía sau lưng, tôi chắn chắn anh ta là một anh chàng đẹp trai, trong đầu suy nghĩ: “ Không thể để một anh chàng đẹp trai như thế bị cắn được.”

Nhưng nhìn lại tình trạng của mình, tôi không có cách nào nhắc nhở anh ta, thấy anh ta vẫn đi trên đường rất chậm rãi, tôi chợt nảy ra ý định giả vờ đuổi theo cắn anh ta để đuổi anh ta chạy đến nơi an toàn.

Nghĩ kế hoạch xong xuôi, tôi cố gắng phát ra một âm thanh mà tôi cho là đáng sợ nhất.

“Grừ…..”

Sau đó lao về phía anh ta, nhe răng giơ móng vuốt lên.

Nghe thấy tiếng động, anh quay người lại.

Giờ tôi mới nhìn rõ, anh ta rất cao và gầy, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ cùng với đôi mắt màu hổ phách, nổi bật nhất là mái tóc vàng của anh.

Đây là màu tóc thiên thần gì? Tôi cũng muốn được nhuộm tóc!!!

Tôi choáng váng trước vẻ ngoài đẹp như tài tử điện ảnh của anh rồi mới chợt nhận ra:

Tại sao anh không chạy?

Đã không chạy thì thôi, lại còn đứng yên tại chỗ?

Anh nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt đẹp tuyệt vời đó, khóe môi hơi nhếch lên, một giọng nói trong trẻo trầm ấm vang lên: “ Cô là zombie à?”

Tôi theo bản năng gật đầu.

Từ từ, tôi gật đầu thì khác nào chứng minh cho anh ta biết là tôi không phải zombie thực thụ ư?

Thế vừa rồi tôi mới dọa nạt anh ta, nhỡ đâu anh ta ghi thù đánh cho tôi một gậy thì phải làm sao?

Tôi vẫn đang đứng xoắn xuýt không biết nên làm gì trong khi anh vẫn lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt hơi cụp xuống, hàng mi vừa dài vừa cong chớp chớp.

Dường như anh ta cũng đang suy nghĩ?

Tôi nhận ra phía xa xa có bóng người đang di chuyển, nhưng dựa vào tốc độ chuyển động kia thì bằng ngón chân tôi cũng biết đám đó hẳn là zombie, không cần suy nghĩ nhiều, tôi lập tức bảo vệ anh ra phía sau lưng, đồng thời ra hiệu tay bảo anh mau chạy.

Anh ta khựng người lại.

Chờ một lúc lâu mà phía sau lưng vẫn không hề có động tĩnh, quay đầu lại, anh ta vẫn đứng sừng sững ở chỗ cũ.

Tôi sợ anh ta thật sự bị cắn, không còn cách nào khác đành nắm chặt tay anh ta, gồng mình lên chạy nhanh nhất có thể.

Đám zombie phía sau càng lúc càng xa, tôi đang cười đầy tự hào thì quay lại thấy anh vẫn đi bộ rất bình thản.

Hóa ra tốc độ chạy nhanh nhất của tôi không nhanh bằng tốc độ đi bộ của anh ta?

Hay lắm!

Thành công làm tổn thương lòng tự trọng của tôi rồi đấy!

Nước mắt lặng lẽ chảy ngược trong tim.

Giờ tôi mới nhận ra là chúng tôi chạy về phía khu phố nhà tôi, và đương nhiên nhà tôi cũng rất gần đây. Tôi thấy con người này ngốc đến nỗi không cả biết chạy trốn, có lẽ gia đình anh ta đều đã trở thành zombie hết rồi, giờ mặc kệ anh ta ở đây chờ chết thì không đành lòng, tôi trực tiếp lôi kéo anh ta đi về phía nhà tôi.

Dù sao thì cũng nên để anh ta ăn một bữa no bụng trước khi trở thành zombie cũng được.

Anh cũng không chống cự mà ngoan ngoãn đi theo tôi. Ở tầng dưới có mấy con zombie, tôi sợ chúng sẽ tấn công về phía anh liền nhe răng ra khè lại chúng.

Đám zombie có vẻ thật sự sợ tôi, bọn nó không lao đến mà chỉ chậm chạp đi vòng quanh.

Lòng tự trọng vừa bị sụp đổ của tôi nhanh chóng được xây dựng lại.

Hóa ra mình vẫn rất ra gì và này nọ.

Anh tiếp tục giữ im lặng, trên mặt cũng không có một biểu cảm nào.

Vừa ra khỏi thang máy, tôi đã thấy mẹ đang ngó nghiêng ở cửa, nhìn thấy tôi lập tức cau mày bắt đầu mắng: “ Không phải mẹ đã dặn con đi sớm về sớm rồi hay sao? Con làm gì mà lề mề thế? Mẹ còn đang nghĩ lâu như vậy, dù con có bò trên đường thì cũng đã sớm bò về đến nhà……”

Tôi nghe chửi quen rồi, bắn rap xong cuối cùng mẹ cũng chú ý đến chàng trai phía bên cạnh tôi, bà lại cau mày, nhìn từ anh từ trên xuống dưới rồi quay đầu nhìn tôi:

“Thằng bé này là ai?”

Trong khi tôi vẫn còn đang nghĩ cách truyền đạt chuyện vừa xảy ra một cách dễ hiểu nhất thì người im lặng nãy giờ bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng:

“Cháu chào dì ạ, cháu là Tề Mộc Bạch, dì có thể gọi cháu là Tiểu Bạch.”

Tôi mắt trợn tròn ngạc nhiên quay sang nhìn anh ta, giọng nói ngoan ngoãn, trên môi nở nụ cười đúng chuẩn, vẻ mặt đẹp trai, mái tóc vàng đặc biệt, dường như tinh hoa vũ trụ quy tụ hết trên người anh ta. Từ từ đã, đây có phải người ngu ngốc khi nãy không cả biết chạy trốn không vậy?

Tôi bất lực nhìn thái độ thù địch của mẹ trong chớp mắt rút đi chuyển sang nghi ngờ do dự rồi nở nụ cười tươi roi rói:” Ồ, con đến cũng không bảo dì trước một tiếng, dì chưa kịp chuẩn bị gì cả…..”

Vừa nói mẹ vừa đẩy cửa ra “ Vào nhà nhanh đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Tôi: “………….”

“Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại trước mặt tôi.

“Gió lạnh” trong lời của mẹ thổi qua làm tóc tôi bay bay, mắt chớp chớp, tôi còn chưa kịp phản ứng gì cả thì cánh cửa một lần nữa được mở ra, mẹ nhăn mặt nhìn tôi:

“Sao con không đi vào? Con đang đợi mẹ mời con vào chắc?”

Tôi: “…………”

Ôi Chúa ơi! Mẹ đóng cửa nhanh như vậy tôi vào kiểu gì? Tôi chui qua khe cửa vào nhà ư?

Tôi vừa mới bước vào thì mẹ đã lấy balo trên người tôi đi, lục lọi chọn lựa một hồi rồi lôi ra một ít đồ ăn nhẹ đưa cho Tề Mộc Bạch.

“Nhà dì không có nhiều đồ ăn, hôm nay đứa con gái ngốc nghếch của dì vừa mới ra ngoài tìm thấy. Tiểu Bạch, con ăn nhiều một chút nhé, tiện thể cho con bé ngốc kia giảm cân luôn…”

Tôi: “………”

Tôi hoàn toàn bối rối.

Đây có phải người mẹ sáng nay vẫn đang lo lắng cho tôi không? Tề Mộc Bạch này có phải Tề Mộc Bạch câm như hến khi nãy không?

Anh nở nụ cười vừa ấm áp vừa lễ phép trả lời: “ Cảm ơn dì.”

Tôi bắt đầu nghi ngờ về thế giới này rồi, quá ảo diệu!

“Con đứng ngơ người ở đó làm gì? Mau lại đây ăn chút gì đi, có cần mẹ phải mời con không?”

Tôi: “……….”

Tôi máy móc nhai thứ đồ trong hộp mà mẹ đưa.

Thực ra tôi căn bản là không đói, chỉ ngứa răng muốn cắn ai đó thôi, nhưng vì tôi vẫn tỉnh táo nên hoàn toàn có thể khống chế được bản thân.

Mẹ tôi hoàn toàn không quan tâm tôi là zombie hay con người, nói chung là nếu còn muốn sống thì tôi nhất định phải ăn, bà nhất định phải nhìn thấy tôi ăn thì trong lòng mới thoải mái.

Tôi không thể tiêu hóa mấy thứ đồ ăn này được, một lát nữa tôi sẽ phải nôn chúng ra.

Tôi cũng từng muốn giải thích với mẹ nhưng lại không nói được, giãy giụa hồi lâu vẫn không phát ra được âm thanh nào thì sẽ bị coi là không nghe lời, sẽ bị đánh.

“Dì, cô ấy là…zombie ạ?” Tề Mộc Bạch đột nhiên lên tiếng, bình tĩnh nhìn tôi.

Mẹ tôi gật đầu: “ Con bé bị cắn khi đang học ở trường, nhưng nó khác với mấy con zombie khác, nó không bao giờ cắn người, cũng hiểu được tiếng người như bình thường….” Mẹ tôi lẩm bẩm “ Trước đây là con người thì dì nói gì nó cũng không hiểu, giờ thành zombie thì lại hiểu tiếng người….”

Tôi: “……….”

“Vậy cô ấy tên gì ạ?” Tề Mộc Bạch gật gù, im lặng rồi tiếp tục hỏi:

“ Con bé họ Tiền, theo họ của dì. Khi dì đang mang thai con bé thì cha nó ra ngoài ngoại tình với một người phụ nữ khác. Mấy tháng sau thì ông ta chếc trong vụ tai nạn xe hơi vì say rượu vào lúc nửa đêm. Nhưng dì rất vui, dì còn muốn ăn mừng vì sự kiện ấy nên dì đặt tên cho con bé là Tiền Hạ Hỷ. Sau này bà ngoại con bé thấy cái tên đó quá tầm thường nên bắt dì đổi tên. Giờ con bé tên là Tiền Đa Đa, nghe cũng có vẻ thu hút tiền tài…”

Buổi chiều, tôi đang say giấc nồng trên giường thì mẹ tôi đạp cửa xông vào phòng dựng đầu tôi dậy: “ Con chuyển sang phòng bên cạnh đi, phòng con tràn ngập ánh nắng, để Tiểu Bạch ở sẽ thích hợp hơn, dù gì con cũng trở thành zombie rồi, không cần ánh nắng đâu đúng không………”

Tôi thậm chí còn chưa kịp bày tỏ quan điểm của mình thì mẹ tôi đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của tôi trong phòng rồi mang hết đồ ném sang phòng bên cạnh.

“Con tự mình dọn dẹp đi, giờ mẹ qua dọn giường cho Tiểu Bạch.”

Nhìn đống đồ ngổn ngang dưới đất, tôi bất lực ngước nhìn lên, tình cờ thấy Tề Mộc Bạch đang đứng khoanh tay dựa vào tường đang cười đắc thắng nhìn tôi.

Tôi sững người mất một lúc, đột nhiên có cảm giác mình vừa dẫn sói vào nhà?

Hay là do tôi ảo giác?

Cách cư xử của mẹ hôm nay khiến tôi không thể tin được, tôi tức giận. Thế nên tôi quyết định sẽ chiến tranh lạnh với mẹ.

Tôi cố tình làm ra một loạt những tiếng động lớn để bày tỏ sự không hài lòng của mình, thế mà mẹ hoàn toàn bỏ ngoài tai, đi vào phòng tôi lén lút nói:

“Con bé ngốc này” Tôi nghe thấy tiếng nhưng không thèm quay đầu lại, đằng sau vang lên tiếng đóng cửa.

“Con tìm ở đâu ra một thằng bé đẹp trai quá vậy? Sống mấy chục năm trên đời, lần đầu tiên mẹ thấy một người đẹp trai như thằng bé đó đấy….”

Tôi: “…………..”

“Nói thật cho đồ ngốc con biết nhé, hồi đó mẹ đồng ý đi theo cha con cũng chỉ vì ông ta đẹp trai thôi. Khi đó mẹ nghĩ người đàn ông này mẹ chọn quá đẹp trai, nhất định gen cũng rất tốt, lại còn không có họ hàng thân thích gì. Mẹ thấy Tiểu Bạch cũng rất tốt, hay là con vất vả một chút, tương lai sinh cho mẹ một đứa cháu trai thật đẹp trai….”

Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ.

Mẹ đang tưởng tượng ra cái gì vậy?

Tôi mới chỉ 18 tuổi, 18 tuổi thôi đó!

Mẹ dường như đọc được suy nghĩ của tôi: “ Bây giờ chúng ta không cần vội, con còn trẻ, vài năm nữa tình cảm đi lên chúng ta tính tiếp có được không….”

Tôi câm nín, không biết nên nói mẹ tôi lo xa hay là quá trông ngóng rồi.

Buông đống đồ trên tay rơi xuống đất, tôi giơ tay đánh vào người mẹ tôi hai cái.

Đánh như đuổi ruồi!!!!

Giờ này những người khác vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để sống sốt còn mẹ tôi lại còn đang suy nghĩ về những đứa cháu đẹp trai!

Mạch não của mẹ có thể bình thường một chút không??????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.