Tôi ngồi trong phòng khóc lóc rất lâu nếu không phải có mọi người khuyên nhũ có lẽ chiến dịch hôm nay tôi
không thể tham gia. Tôi đi vào nhà vệ sinh, múc nước không ngừng tạt vào mặt cho nó tỉnh táo. Rồi nhìn lên gương, hình ảnh phản chiếu một gương mặt phờ phạc, đôi mắt sưng phù vì khóc quá nhiều, tóc tai bù xù.
Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu và thở ra, tôi cứ làm như vậy cho đến khi nghe thấy tiếng chị Mạn Nhu gọi tôi.
"Ninh Nhi em trong đó có sao không?"
"Dạ em không sao! Chị đến chỗ hậu cần hỗ trợ mọi người đi em đến liền."
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa lại thì tôi mới yên tâm mà bước ra ngoài, cố gắng nở một nụ cười thật tươi. Đến gần cái bàn đang để hai con dao gâm cầm lên quan sát một hồi rồi mới vắt bên hông.
Tôi cẩn thận lú cái đầu ra ngoài, thấy không có ai nên dùng tốc độ nhanh nhất để đến xe di chuyển của đội trinh thám. Cũng vì lý do tránh không gặp anh, nên tôi đã lén lút trốn vào cốp xe của đội trinh thám.
Hôm qua, đội trinh thám có cử người đi nhưng họ chưa trở về và cũng không liên lạc được. Nên hôm nay, cái ông chỉ huy kia bắt buột Mộ Dung Tuyết người có dị năng mạnh nhất trong đoàn đi theo bảo vệ đội trinh thám này. Sư phụ vì không yên tâm để cô ấy đi một mình, nên nối gót đi theo.
Còn tôi đúng thật là sẽ ở lại trong đội hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-nu-than/3649524/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.