Đoàn đội không vì vụ của Cao Lương mà chậm trễ lên đường. Đúng vậy, thành phố chết là thành phố tách biệt với đất liền. Hồi xưa, ở đây có cây cầu dài bắt liền qua đó, nhưng từ khi bị nhiễm phong xạ chính phủ đã cho đánh sập cây cầu. Để mọi người không mon men đến thành phố chết.
Tôi trên người mang một chiếc mặt nạ phòng độc, đứng nhìn thành phố đều bao bọc trong sương đen mà nuốt nước bọt.
"Anh Cảnh Quân bỗng nhiên em cảm thấy rất sợ!"
Tôi nắm lấy cánh tay bạn trai mình, đôi mắt long lanh nhìn anh. Anh mĩm cười đưa tay xoa đầu tôi mà bảo.
"Có anh ở đây đừng sợ!"
Nhìn anh và tôi ân ái mặn nồng, Châu Diệu Hàm đứng từ xa nghiến răng nghiến lợi mà thầm nghĩ.
"Cứ ở đó mà cười đi, đêm nay mày sẽ không thể cười nổi nữa!"
Cô ta xoay người rời đi, chỉ còn lại cặp đôi đang không ngừng phát cơm chó cho mọi người xung quanh.
Cái ông chỉ huy bất tài ra lệnh cho mọi người nghĩ ngơi ba ngày, trong lúc đó sẽ đi tìm coi còn con tàu nào dùng được để qua sông hay không.
Tôi cùng bạn trai mình và những đồng đội vào sinh ra tử chọn ở một căn nhà lớn đủ cho hai mươi người sinh sống.
Cứ như thế chúng tôi trãi qua một đêm tại đây.
Khuya khi đồng hồ điểm không giờ ba mươi phút, một bóng đen bước đi không một tiếng động trên dãy hành lang lầu ba. Người đó đứng trước cửa phòng của Châu Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-nu-than/3649523/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.