Chương trước
Chương sau
Gió lạnh căm thấu xương như lưỡi dao sắc thường xuyên rạch phá cả mảng không gian. Lẫn trong tiếng gió hú là hơi lạnh cắt da cắt thịt, thổi tan đi chút ấm áp còn sót lại trên người, còn vương chút hương thoang thoảng khi cọ cọ trong lòng mẹ.
Nhóc con lông xù nhọc nhằn trừng to cặp mắt giữa gió tuyết, chẳng màng đến đau đớn do gió rét cùng bông tuyết rơi xuống đập trúng, há hốc miệng nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh tận nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Gió rét cứ thẳng mặt mà thổi, cào rối mặt lông mềm mềm của nhóc ta.
Mèo con lo lắng, bàn chân trước bông mịn giẫm giẫm thành mấy cái dấu chân, giữa trời tuyết gào lên trông thấy mà bất lực cực kỳ.
Bạch Duẫn Dương giờ phút này vô cùng hoang mang, không thể tin được mình có thể bị ném đi như vậy!
Cái đuôi dài mềm mại trên thân cáu kỉnh mà phủi phủi, quét sạch lớp tuyết mỏng tang đọng lại, cỏ dại khô vàng bên dưới liền lộ ra.
Với cái tính không sợ trời chẳng sợ đất của Bạch Duẫn Dương thì hoảng sợ cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Nhóc ta ngồi ngay ngắn trên lớp cỏ khô được mình chà sạch, khuôn mặt bông xù hiện ra nét suy ngẫm.
Mới vừa rồi nhóc đây còn nằm trong ngực mẹ làm nũng, lần thứ 99 phá bay cảnh tình chàng ý thiếp của ba mẹ. Đắc ý nằm trong lòng mẹ mà khiêu khích kẻ làm ba già đầu nhưng cực kỳ nhắng nhít kia. Sau đó... sau đó lại bị xách ngược lên!
Đúng đó, nhóc đây là bị ba bất chợt xách gáy lên quăng thẳng tay đó!
Bạch Duẫn Dương nhảy lồng nhảy lộn lên trên cỏ, như thể con thú bị vây bắt nổi điên mà xoay vòng vòng. Cái vẻ thản nhiên vừa rồi chớp mắt liền biến thành dữ tợn.
Chỉ thế thôi, vậy mà nhóc ta bị ném đi luôn đó!
Không phải chỉ là lần thứ 99 phá đám ba mẹ ngọt ngào thôi sao, tự nhiên lại xách gáy mình quăng thẳng luôn vậy, mình có thật là con ruột không hả!?
Móng vuốt rắn chắc bực bội mà vỗ mạnh lên trên mặt đất, để lại một cái hố sâu. Bạch Duẫn Dương thở hừ hừ quyết định, chờ nhóc về đi ha, đảm bảo không phá cho hôi không ăn tiền.
Nhóc ngẩng đầu ngửi ngửi, liền sượng ngắc tại chỗ.
Không dám tin mà dồn sức hít sâu một hơi, một miếng bông tuyết vờn qua mũi làm nhóc con hắt xì một cái.
Không có!!
Chẳng có gì cả!!!
Trong không khí chẳng còn một tí hơi thở linh lực nào của cha mẹ cả?
Cỏ cây sương mờ, rốt cuộc ông ba kia đã ném mình tới đâu vậy hả trời!
Bạch Duẫn Dương vẫn chưa từ bỏ ý định liên hệ trực tiếp với Thanh Hòa mama. Chẳng qua mỗi lần dao động linh lực phát ra đều như đá chìm đáy bể, không có lấy một tia hồi âm.
Cái này là chơi ngu rồi!
Sớm biết thế thì đâu dại đi khiêu khích.
Mèo con nhụt chí quỳ rạp trên đất, hơi lạnh chẳng ảnh hưởng chút nào tới nhóc cả.
Với tu vi của nhóc thế mà không liên lạc được với mẹ, chỉ có thể nói rõ đây chẳng còn là nơi nhóc rành rẽ từ nhỏ đến lớn nữa rồi.
Bạch Duẫn Dương không thể không đối mặt với sự thật nơi này không còn là vùng Vô Giới nữa.
Trong vùng Vô Giới linh khí nồng đậm tới mức như muốn hóa thành vật chất vậy. Mấy ngày nay bọn họ nuôi ít linh thú ở đất hoang, tu luyện ở Vô Giới dễ dàng như hít thở thôi.
Nơi này mặc dù cũng có linh khí, nhưng lại kém xa vùng Vô Giới nhiều lắm.
Hơn nữa, còn có không ít mấy thứ lạ lùng kỳ kỳ quái quái nữa.
Bạch Duẫn Dương liếc mắt về phía rừng cây xa xa kia một cái, cái mông lết lết chỉnh lại đúng hướng, đối mặt với rừng cây đằng kia mà nhàn nhã vẫy đuôi.
Chỉ một chốc sau, cái thứ người chẳng ra người gì đó từ từ tiến lại đây.
Sở dĩ nói hắn người chẳng ra người là bởi vì Bạch Duẫn Dương không cảm nhận được hơi thở còn sống của cái thứ đối diện kia.
Không có tim đập, mạch đập, máu đen dây ra đọng lại một nửa, trên mặt còn có cái gì đó trông như thi ban*.
*thi ban: đốm ban nổi lên trên da xác chết sau khoảng 12 tiếng, thường để xác định thời gian tử vong
Thứ đó hai chân, đùi, gốc rễ này nọ đều bị chặt đứt hết, thậm chí miệng vết thương lộ ra còn có một ít dấu vết cắn xé. Cánh tay vô lực mà buông thỏng ở hai bên sườn, chỉ có thể dựa vào cơ thể mà nhúc nhích như sâu vậy.
Móng vuốt dày chán nản cào cào trên đất thành vài ba vết cào.
Bạch Duẫn Dương ngồi đó, thờ ơ nhìn cái thứ bên ngoài giống người dù cho đã chết quách rồi, còn bò từng chút từng chút một lại đây khiến nhóc có phần nào đó ghê tởm.
Tốc độ chậm đến mức làm nhóc không nỡ nhìn thẳng, khiến nhóc rất muốn chủ động đi lên nhìn xem cái thứ kia muốn làm cái giống gì
Cuối cùng, cái xác toàn thân bẩn thỉu cũng lết tới bên người Bạch Duẫn Dương, hai mắt vẩn đục u tối khóa chặt lấy cái đầu không khác chi mấy con thú của nhóc ta.
Cái thứ kia chợt nhúc nhích. Chỉ thấy nó há miệng, hàm răng lởm chởm không đủ lộ rõ ra.
Một luồng tanh tưởi đánh úp tới.
Bạch Duẫn Dương: "..."
Nhóc con hứng trọn đòn bỗng thấy không ổn cho lắm.
Nhóc ta nhảy xổ lên giữa cái mùi tanh hôi được gió lạnh vời tới, nhịn không nổi nữa mà đập móng vuốt lên...
Xì xèo---
Móng vuốt sắc nhọn dễ dàng xuyên thủng qua đầu của thứ đó.
Cảm giác đặc quánh từ đệm thịt truyền đến đại não, xác định rõ cho nhóc rằng có cái gì đó tởm tởm dính vào vuốt của nhóc rồi.
Có thể là cái gì đó như óc chẳng hạn...
Thời gian phảng phất như dừng lại ở phút giây lặng yên này.
Bạch Duẫn Dương mông lung, ép mình nhìn xuống cái đầu đã bị mình đập bể, còn tuyệt vọng mà nhìn cái móng đen thùi lùi của mình...
Cái thân tròn vo từ từ cứng ngắc lại, có thể dùng tốc độ mắt thường thấy được lớp lông mềm mại xù to lên.
Hai giây sau, trong tiếng gió hú vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Bạch Duẫn Dương ngưng tụ một quả cầu nước, đút móng vuốt mà ra sức dẫy mạnh, mãi cho đến khi quả cầu nước trong suốt thành màu xám mới thôi cọ rửa điên cuồng.
Nhóc để quả cầu nước đã xám đục qua một bên, giơ móng lên trước mũi mà ngửi ngửi, cái mùi tanh hôi nhàn nhạt vẫn còn chưa buông tha.
Không cam tâm mà lại ngưng tụ thêm một quả, lặp đi lặp lại hành động ban nãy. Mãi đến lúc Bạch Duẫn Dương chẳng còn ngửi thấy cái mùi khiến người ta ghê tởm nữa mới thôi.
Để tránh cho cái mùi hôi này cũng dây lên trên người, Bạch Duẫn Dương chán ghét mà liếc cái thứ gì đó trên mặt đất, bốn chân nhẹ phóng tới đường cái cách đó không xa.
Chỉ là đồ ngu chỉ biết ăn ăn thôi, xem ra chẳng hỏi được cái cóc khô gì rồi!
Thực ra sau khi trải qua chuyện rắc rối vừa rồi, Bạch Duẫn Dương nghi rằng cái thứ kia cơ bản chẳng thể câu thông nổi.
Chạy đến bên đường cái, Bạch Duẫn Dương lắc lắc cái tai, dài cổ ra ngóng về phía bên trái.
Hình như bên đó có mùi người.
Gió tuyết một lúc một lớn hơn, làm nhiễu đi phán đoán của Bạch Duẫn Dương. Nhóc nghĩ một hồi, quyết định hóa thành hình người hòa chung vào đám người nghe ngóng tin tức, biết rõ nơi đây là là nơi nào rồi tính sau vẫn hơn.
Nhìn kiểu nào cũng là một bé thú cưng xỉu ngồi thẳng thóm, trên mặt bông mềm mềm lộ ra nét nghiêm lúc.
Qua một giây, nhóc con ngồi trên đất kia chưa có gì thay đổi.
Ba giây...Rồi bốn...Qua nửa phút rồi, Bạch Duẫn Dương vẫn mang vẻ ngoài bông mềm cưng muốn chết.
"Méo méo!"
Bạch Duẫn Dương gào lên đập nát nham thạch bên đường, bi phẫn mà rống lên bằng cái giọng con nít rồi bị gió lạnh cuốn đi mất.
Nhóc không biến về hình người được á á!
***
Bầu trời xám xịt âm u, bóng mờ dày đặt nổi lên làm người ta bất an. Giữa gió tuyết càng lúc càng to, một chiếc xe tải chạy với vận tốc rùa bò nhọc nhằn mà lết tới trước.
Ở mặt sau xe tải chở một cái lồng sắt được phủ vải đen, tiếng rên rỉ của dã thú bị thương như có như không truyền tới. Trên xe có ba người, hai nam một nữ. Trong mắt là sự vội vàng và lo lắng nhàn nhạt.
Người nữ ngồi ghế sau xe liên tục ngoảnh nhìn về phía sau. Một người đàn ông trong đó mất kiên nhẫn mà hỏi: "Sao thế, phía sau có thứ gì à? Hay là con sư tử trắng kia đuổi theo tới đây?"
Người đàn ông ngồi ở ghế phó lái thoạt nhìn thì hào hoa phong nhã, mang mắt kính gọng vàng, một bộ trông như học thức uyên bác. Chẳng qua, mở miệng ra là hình tượng tụt đi hẳn.
Gã to con lái xe nghe thấy bèn nhìn lướt qua kính chiếu hậu. Ả ta khoát tay: "Trở về lẹ lên đi, gió tuyết càng lúc càng lớn. Tao sợ con sư tử ở sau kia chịu không nổi. Chúng ta vốn dĩ là vì bắt nó mà ra tay quá nặng, lỡ chết rồi là lời lãi đi tong."
Tên ngồi ở ghế phó lái cười khinh một tiếng: "Mày hay lo quá đấy. Nó vốn là động vật biến dị, chút vết thương đó thì có xá gì? Nhưng thật ra cái con sư tử trắng chạy thoát được kia chắc sẽ rắc rối không ít đâu."
Thú mẹ có con nhỏ đúng là thù dai.
Gã lái xe cũng chẳng để tâm. Đợt tuyết này giúp che dấu hành tung của bọn họ. Mùi bọn gã để lại cũng bị lấp đi, gã tự tin rằng đời nào bị túm gáy được.
Hơn nữa, con sư tử trắng kia cũng bị thương rồi. Sống qua trận tuyết này hay không còn chưa biết được.
Khóe mắt bỗng liếc về phía xa xa chợt thấy ánh sáng lóe lên rồi vụt mất, gã lái xe nháy mắt liền thắng xe lại, thần kinh căng thẳng lên.
Cái con sư tử trắng đó đuổi theo tới đây!
Không, hẳn là không phải đâu.
Gã ta gắt gao mà nhìn chằm chằm vào ánh bạc giữa tuyết trắng phía trước, há miệng thở gấp. Sợ hãi trong lòng bị sự kinh ngạc dù chưa chắc chắn thay thế.
Sư tử trắng không nhỏ như vậy, với lại bề ngoài cũng không đúng lắm.
Người đàn bà ngồi ghế sau nhất thời lơ đễnh bị đập vào lưng dựa ghế trước. Ả ta bất mãn xoa xoa trán, nén giận: "Lâm Hoành Vĩ, mày lái xe kiểu trời đánh gì thế!?"
Gã ta chăm chú nhìn cục bông ngồi trên tảng đá lớn kia, sợ làm kinh động cục bông phía trước: "Câm miệng! Mạnh Tuyết, Văn Bân, tụi mày mau nhìn phía trước đi, xem thứ trên tảng đá kia là cái giống gì?"
Mạnh Tuyết cùng Văn Bân men theo đường nhìn của Lâm Hoành Vĩ. Một con thú con lông xù còn chưa cai sữa được thu vào tầm mắt của bọn chúng.
"Văn Bân, mày nhìn ra không?"
Văn Bân đẩy đẩy kính, quan sát bé con đã không sợ xe tải mà còn có chút tò mò kia: "Tạm thời chưa nhìn ra được, xuống xe xem thử."
Mèo chỉ nhỏ vậy hẳn là còn đang lúc bú sữa mẹ, lại để bọn họ gặp được.
Vận may hôm nay thơm đấy.
"Vậy xuống xem thử một chút."
Mạnh Tuyết khẩn trương nói: "Lỡ đâu có thú mẹ gần đó thì làm sao giờ?"
Lâm Hoành Vĩ chẳng mảy may để ý lời của Mạnh Tuyết: "Mày coi kìa, trên người nó có tuyết đọng. Nếu thật sự có thú mẹ bên cạnh đã sớm tha nó đi rồi."
Mạnh Tuyết vui vẻ, vội vàng theo xuống xe.
***
Bạch Duẫn Dương híp mắt nhìn ba kẻ đang từ từ vây quanh mình, không hề sợ hãi hay chạy trốn như mấy kẻ kia nghĩ. Chỉ là ngồi ngay ngắn trên tảng đá, kiên nhẫn liếm láp tuyết đọng trên người.
Nhóc ta vừa rồi mới kiểm tra thân thể mình, buồn bực phát hiện năng lực hóa thành hình người của nhóc bị ba phong bế. Ông ba đó đơn giản là còn vì kiêng dè mẹ mà không nổi điên khóa trụ linh lực của nhóc mà thôi.
Nên là nhóc trừ việc hóa thành hình ngưởi, cũng không bị hạn chế năng lực.
Miệng này mà nói tiếng người chắc sẽ người ta chạy mất. Bạch Duẫn Dương vừa muốn làm rõ tình huống xung quanh vừa không muốn rước phiền phức.
Chỉ có thể giả bộ như vô hại từ từ nhích tới gần con người mà hỏi thăm. Vì trưng lên cái cặp mắt vô tội, Bạch Duẫn Dương chầm chậm đứng lên giữa biểu tình mừng rỡ của đám người kia. Giả vờ như trọng tâm không vững mà lẩm bà lẩm bẩm lăn từ trên tảng đá xuống dưới, quỳ rạp trên mặt đất mà rên hừ hừ
Cái giọng bé con rầm rì vì tức giận ấy bắt trọn trái tim người nữ duy nhất ở đây.
Mạnh Tuyết một bước xông lên, đè lại sau gáy của cục bông mà nói: "Bắt được rồi!"
Bạch Duẫn Dương theo phản xạ có điệu kiện mà tính quơ một vuốt ra sau, nhưng lại nghẹn uất mà nhịn xuống.
Ở góc độ nơi ba người kia nhìn không tới, ánh mắt xanh thẳm dần dần chuyển sang màu xanh tro. Giống như mặt biển tĩnh lặng trước khi mưa rền gió dữ, ẩn giấu bão táp.
Mùi máu tươi cực kỳ nồng.
Thối thấy bà!
Văn Bân cuối cùng cũng nhìn rõ toàn thân cục bông, hắn ta ngờ ngợ mà kinh ngạc, thì thào nói: "Đây là... báo tuyết?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.