Chương trước
Chương sau

Tô Chu đương nhiên không muốn cái gọi là "thức ăn trong khe núi" gì gì đó của con tang thi lúc nãy, nhưng đột nhiên một ý nghĩa lóe sáng trong đầu cô.
Đám người đó cũng có khả năng là người mà Mạc gia muốn tìm. Mặc dù chỉ là suy đoán mơ hồ không căn cứ, nhưng Tô Chu không nghĩ đánh mất một cơ hội nào.
Đã nhận nhiệm vụ thì chắc chắn cô phải hoàn thành nó.
Cảm nhận xung quanh không có gì nguy hiểm, Tô Chu nhìn đám người phía dưới rồi nhảy bật lên không tiếng động rời xa hiện trường.
Nhanh nhẹn di chuyển trên ngọn cây, bàn tay bị quang dị năng tàn phá đã muốn khép lại, đậu mầm bám lên vai cô chặt cứng, Tô Chu nhếch môi, đến!
Tiếng gió xẹt qua tai, Tô Chu nghiêng người tránh né, nhưng tốc độ như thiểm điện của vật đến cũng kịp cắt qua mặt cô, tạo thành một đường máu đen sâu hoắm.
Sau lưng tiếng gió lại vang lên, Tô Chu nhếch nhếch khóe môi, ánh mắt trầm như hồ nước sâu.
"Tìm chết!"
Lôi điện bùm bùm phóng ra, tiếng vật nặng rơi xuống mặt đất đầy lá vàng vang lên. Dường như kinh động đến vật đánh lén, nó bỏ lại đồng bạn mà tháo chạy.
Tô Chu nhìn xuống mặt đất, là một săn thực giả. 
Người không ra người, tang thi cũng không ra tang thi, sức bật và tốc độ mạnh mẽ hơn tang thi gấp mấy mươi lần, thủ đoạn tàn ác, yêu săn người, là nỗi ác mộng của tất cả dị năng giả. Cũng may là số lượng hiếm hoi, nếu không quả thật chính là ngày tàn của nhân loại.
Nhìn trận thế lúc nãy, số lượng tuyệt đối không thấp hơn mười con!
Nếu Tô Chu là con người, chắc chắn bọn chúng liều chết cũng phải bắt được, nhưng thật không may cô là một tang thi, giá trị không so bằng người, bọn chúng không muốn trả giá đắt.
Đều quan trọng khiến Tô Chu lưu ý không phải này đó, mà chính là... Ở ngoại ô khu rừng này lại tập trung nhiều săn thực giả đến vậy, an nguy của bọn Mạc Mông cũng không đảm bảo. Mặc dù cô có để lại máu của bản thân để đánh dấu nhưng cũng không thể lơ là, cần phải nhanh chóng đến khe núi để xác nhận sự việc.
Nghĩ vậy, Tô Chu tăng nhanh tốc độ, cũng không dám lên quá nhanh, sợ quần áo đốt cháy.
.....
Mạc Diệp Ân bị tiếng khóc quấy nhiễu đến đau đầu, nhưng vì tính tình trước giờ đều ôn hòa nên cũng không làm ra được việc rống lớn bắt bọn họ im miệng.
Phó Tĩnh Y tựa vào Mạc Diệp Ân, cũng cảm nhận được hắn không kiên nhẫn, không tiếng vỗ lưng của hắn an ủi.
Bọn họ mắc kẹt trong khe núi cũng đã gần sáu ngày, lương thực cũng sắp hao hết, tang thi bên ngoài vẫn đóng đinh không chịu đi, nếu không phải bọn họ dùng xe chặn lại khe núi thì có lẽ bây giờ tất cả đã an vị trong bụng tang thi.
Không những thế, còn gặp một đám người còn sống đang trốn chạy đu bám theo, không làm được việc còn khóc la om sòm. Luôn luôn đối đãi ai cũng ôn nhu Mạc Diệp Ân cũng bị bọn họ sảo đến thay đổi tính tình.
Phạm Băng tựa lưng vào vách núi, gương mặt lạnh lùng như muốn ngưng kết thành băng sương, nàng nhìn Phó Tĩnh Y một mặt thánh mẫu nép vào người Mạc Diệp Ân liền cảm thấy buồn nôn.
Quả thật là ngụy bạch liên hoa!
Nàng đọc tiểu thuyết cũng nhiều đặc biệt là mạt thế, luôn biết có một thể loại người là ngụy bạch liên hoa, hôm nay mới chính thức gặp được. Thượng thiên cho nàng xuyên đến mạt thế hẳn là trao cho nàng cơ hội trừng trị bọn giả nhân giả nghĩa này, ôm lấy nam thần đứng lên đỉnh cao nhân sinh, thống trị mạt thế!
Phạm Băng kích động đến không thể bảo trì vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng nàng cũng nhịn được không phá vỡ tính cách, nàng chính là nữ chủ, lạnh lùng mới gây được sự chú ý cho nam chủ...
Nhìn nhìn lũ tang thi không ngừng kêu gào ngoài kia, Phạm Băng một chút cũng không sợ. Nàng là xuyên đến, là thiên chi kiêu nữ, chắc chắn không gì có thể làm khó được nàng!
Nghĩ vậy, Phạm Băng an tâm buông xuống tâm, chờ đợi bàn tay vàng rơi xuống.
"Choang!"
Mọi người giật thót mình nhìn về phía khe núi, ô tô lung lay sắp bị chèn gãy thành hai nửa, có rắn chắn mấy thì cũng không chịu nổi bọn tang thi liên tục đâm vào. Kết quả này cũng không làm cho bọn họ ngạc nhiên, chỉ là không cam lòng ôm một số lớn vũ khí cũng chết.
Mạc Diệp Ân như rơi vào hầm băng, dị năng của hắn đã sớm cạn kiệt, mặc  dù trên tay có bom nhưng tứ bề là núi, sử dụng cũng giống như tự đào mồ chôn mình.
Hắn ôm Phó Tĩnh Y vào lòng, dự định liều chết mở một đường máu.
Đối diện với tử thần trước mặt, một số người dân sống sót không khỏi hét thảm lên, tiếng khóc pha trộn với tạp âm càng làm bọn tang thi phấn khích sôi sục.
Phạm Băng đứng bật dậy, dùng băng dị năng ngưng tụ một băng chùy phá vỡ một người đầu.
Lạnh lùng thốt lên.
"Đều câm miệng!"
Bị tình hình trước mắt làm hoảng sợ, tiếng khóc đột nhiên ngưng bặt.
Phạm Băng hài lòng nhếch miệng, khinh thường nhìn qua người chết, rồi lướt qua gương mặt trắng bệch của Phó Tĩnh Y.
"Kẻ vô dụng thì tốt nhất nên đi chết, vướng tay vướng chân"
Nghe ra giọng nói mỉa mai của Phạm Băng, Phó Tĩnh Y hồng vành mắt, cúi đầu không nói. Nàng không phải sợ hãi, chỉ là lo lắng Phạm Băng tức giận rời đi. Trong tiểu đội đi làm nhiệm vụ, chỉ có Phạm Băng là người có thực lực ngang với Mạc Diệp Ân, giúp đỡ được rất nhiều, chỉ là không biết nguyên nhân vì sao, hai ngày nay tính tình thay đổi lớn, không những nhìn nàng với ánh mắt kì quái, còn trở nên lạnh lùng lãnh huyết, từ hôm qua đến nay đã giết rất nhiều người thường sống sót, luôn miệng bảo bọn họ là gánh nặng, vô dụng, còn một mực cho rằng bọn họ tâm hoài bất chính.
Phạm Băng thấy không còn ai phản đối liền đắc ý ngồi xuống, quả thật là số mệnh nữ chủ, sinh ra là để lãnh đạo.
(Tác giả đang trong giai đoạn gấp rút ôn thi đại học, vì vậy khá là bận.
Đã lâu không đăng chương mới, mong rằng sẽ không bị ném đá QAQ, còn nữa, Mạc Diệp Ân là người quen của Tô Chu đó, đoán đoán xem là ai :))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.