Tô Chu trở về vị trí cắm trại trước đó, vì kính áp tròng đã rơi mất nên cô cũng không tiện trực tiếp trở về mà núp ở trên thân cây gần đó quan sát.
Trong bụng vẫn hơi khó chịu, vì cái gì cô luôn phải trốn Đông trốn Tây?
Lúc còn sống đã vậy, sau khi chết vẫn thế!
Tô Chu xém chút nữa không kiềm chế được cảm xúc của mình, quái lạ, cô vẫn luôn khống chế rất tốt bản thân, nhưng trong lòng giống như có một ngọn lửa, cảm xúc cũng theo nó bùng cháy lên, hừng hực.
Cô cố gắng hít sâu, móng tay bấm vào thân cây để lại những vết hằng sâu hoắm.
Tô Chu bình tĩnh lại, trong đầu không ngừng suy xét tình hình hiện tại của bản thân.
Thương Khuê chết, vật tư cũng biến mất, mạt thế đến, thứ không thể thiếu là vật tư, vốn dĩ ban đầu sự an toàn của Thương Khuê đã được đặt lên hàng đầu.
Nhưng không ai ngờ, lòng tham lam của cô ta nổi dậy, cuối cùng tự đưa bản thân vào tử lộ.
Cô trầm ngâm đứng vững trên thân cây, bóng lưng có chút cứng ngắc. Bộ dạng này xuất hiện trước mắt họ chắc chắn sẽ gặp phiền toái. Nhất là Mạc Mông, không biết sẽ có vẻ mặt gì.
Lúc này đậu mầm lại từ trong bàn tay cô chui ra, khác với ban đầu thì bây giờ chỉ cảm thấy có chút ngứa.
Nó nhảy lên vai cô, cũng không lanh chanh như mọi lần mà phối hợp ngồi im, hai chiếc lá mầm trên đầu đung đưa theo gió.
Đột nhiên Tô Chu có chút tưởng niệm Tiểu Thi, nó cũng thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hoi-sinh/1143664/chuong-47.html