Bằng cái bản năng sống dưới đáy xã hội lâu năm, Tiêu Sở có thể cảm nhận người đuổi theo không có ý tốt. Nhất là khi hai con hàng này nhìn anh ta một cách thèm thuồng, trông giống như quỷ đói vậy.
Chạy một đoạn vẫn không cắt đuôi được bọn họ, Tiêu Sở vừa chạy vừa thở hồng hộc, rơi vào thế bí liền ngẩng cổ gào lên:
"Rốt cuộc hai người muốn gì? Tiêu Sở tôi quang minh lỗi lạc, hơn nữa còn là người tu hành..." Anh ta như mắc nghẹn chính lời nói của mình, vành mắt hơi hồng lên, nhưng cuối cùng vẫn uất ức phun ra năm chữ: "Tuyệt đối không bán thân!"
Liếc về phía sau nhận thấy khoảng cách bọn họ đuổi kịp càng lúc càng gần, Tiêu Sở nghiến răng chửi thề một tiếng nhỏ, gắt gỏng quát lên:
"Có giỏi thì đừng đuổi theo!"
Bạch Thư nở một nụ cười lưu manh, tốc độ càng nhanh hơn, giọng nói ngứa đòn.
"Có giỏi thì đừng chạy nha! Sở Sở~"
Tiêu Sở nổi một tầng da gà, cảm giác khủng bố thần kinh kích hoạt cái chân anh ta chạy với tốc độ bàn thờ. Bạch Thư cảm thấy giỡn vừa đủ, ho nhẹ một tiếng, quay đầu sang phía người chạy song song với mình.
"Khả Khả, bắt lại!"
"Được!"
Xích trong suốt vụt lên phía trước, quấn lấy cổ chân Tiêu Sở giữ lại khiến anh ta mất thăng bằng chúi đầu về phía trước. Ngay lúc gương mặt sắp tiếp xúc mặt đất, cả cơ thể anh ta được kéo lên không trung, dốc ngược đầu xuống dưới.
"Ôi chao~ tôi chỉ muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hoi-quy/2865815/chuong-39.html