Thời điểm Nghiêm Phi bị Cảnh Lâm đánh thức, lúc mở mắt ra, đập vào tầm mắt chính là một mảnh trắng xóa, nhìn kỹ một hồi, mới phát hiện bọn y đều bị sương mù màu trắng vây xung quanh. Sương mù dày đặc như trời mùa đông, chỉ có điều không cảm nhận được sự mát mẻ gì, cũng không mang theo hơi ẩm. Tầm nhìn đều bị sương trắng ảnh hưởng, cự ly gần nhất cũng chỉ có thể thấy mấy người bên cạnh, tầm nhìn không vượt quá ba mét.
Nhận ra tình huống dị thường, Nghiêm Phi không kịp hỏi cái gì, mau chóng lay một cái Nghiêm Nhuệ Phong cùng ngủ chung một tấm chiếu với y. Nghiêm Nhuệ Phong còn nhập nhèm, bị con trai đánh thức, nhìn thấy xung quanh một mảnh trắng xóa còn chưa rõ tình huống gì, "Sương giăng xuống?"
Đúng vậy a, sương giăng xuống. Nhưng nơi này của bọn cậu cũng không phải trong núi sâu, trời cũng không mưa, nhiệt độ mà làn da cảm nhận được cũng không thấp, vô duyên vô cớ tự nhiên nổi sương, tầm nhìn còn rút ngắn như thế nữa chứ.
Lúc này Cảnh Lâm cũng đánh thức một nhà Triệu Chí Văn, Nhạc Nhạc đang dụi mắt trong lồng ngực cậu. Bên người càng ngày càng nhiều thôn dân tỉnh lại, bọn họ liên tiếp phát sinh ra thanh âm bối rối, hiển nhiên ở nơi này, ngày tháng bảy có thể nhìn thấy sương mù trắng lớn như vậy, là một chuyện rất ly kỳ.
Cảnh Lâm ôm Nhạc Nhạc đứng lên, mới vừa đi một bước cánh tay đã bị Nghiêm Phi kéo lại. Cảnh Lâm quay đầu nhìn y, Nghiêm Phi buông tay ra nói: "Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hai-ba-su/1287661/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.