Lâm Viễn đánh giá súng trên tay. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với vật này. Hắn đã nhặt được khẩu súng này từ nửa thân binh lính đã bị zombie gặm ăn. Tuy rằng sẽ không nổ súng, nhưng đối với vũ khí, trời sinh đàn ông có sự cuồng nhiệt cùng mẫn cảm. Nhất là hiện tại ở thời điểm mạt thế, có lẽ có một ngày nào đó có thể cứu chính mình một mạng. Lúc ấy hắn vô cùng hưng phấn, bất chấp thi thể kia đầy mùi hôi thối, nhanh chóng đến nhặt khẩu súng lên. Sau đó hắn nghe được giọng nói của bọn người chú Trần, lập tức hắn đem khẩu súng dấu đi. Chính hắn cũng không biết vì sao không muốn cho người khác biết trên người hắn có súng. Ngón tay hắn chậm rãi sờ lên thân súng.
Chính là vật này khiến cho trong mắt gã đàn ông kia lúc nào cũng tràn ngập tự tin?
Lúc này, cửa gỗ bị nhẹ nhàng gõ vài tiếng, giọng nói sợ hãi của Lâm Linh: - "Anh, em có đem canh rắn đến cho anh, vẫn còn nóng." Lâm Viễn nhíu mày, nhanh chóng thu hồi súng trên tay súng, giấu lại chỗ cũ, sau đó bình tĩnh nói: - "Vào đi."
Ngày thứ hai, Cường Tử bắt đầu tập trung tinh thần và thể xác kiểm tra và sửa chữa chiếc máy thông tin liên lạc. Nhưng từ lúc có nguồn điện đếngiờ, bất luận hắn điều chỉnh kênh như thế nào, vĩnh viễn chỉ thu được tạp âm rè rè. Cường Tử cau tít chân mày, chuẩn bị kiểm tra lại lần nữa, không biết có phải bản thân làm sai chỗ nào rồi không. Trần Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-hac-tu-va-luong-nhien/1484331/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.