"Vâng, vâng, ngài nói rất đúng, An Nhiên!"
"Chúng ta nghe ngài, buông mọi ân oán, hảo hảo xây dựng gia viên a."
"Có chuyện sẽ hảo hảo nói! Sau này nhất định chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện!"
Bọn họ sôi nổi tỏ rõ thái độ, nếu An Nhiên đã nói như vậy, thế giới bên ngoài cánh rừng này
thật sự quá mức gian nan, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ sẽ không từ bỏ nơi
này.
Cho nên vẫn nên hảo hảo ngồi xuống đem mọi vấn đề giải quyết hết, mặc kệ là có mâu thuẫn gì, thừa
dịp An Nhiên còn ở đây, lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn sẽ không dám làm khó bọn họ.
Đưa An Nhiên đi, đám người kia bắt đầu chính thức ngồi xuống thương lượng, mắt thấy
thời tiết càng ngày càng nóng, không có điện vô pháp mở điều hòa, mà muốn có điện thì phải buông bỏ
thành kiến, đoàn kết nhất trí nói chuyện với Thiên Viêm Sơn.
Trở lại cao ốc, mấy người Hồ Trinh được mấy nhân viên y tế đón đi, trọng điểm kiểm tra cho đứa nhỏ
của Hồ Trinh, nhưng kết quả vẫn không phát hiện ra gì, cũng không phải muốn biến thành tang thi.
Trong phòng điều hòa thổi mát lạnh, An Nhiên cẩn thận nhìn đứa nhỏ nằm trên giường, đứa bé gầy trơ
xương như que củi cả người vô lực, hai tròng mắt lồi ra, mí mắt miễn cưỡng hé mở, đôi mắt vừa đen
vừa to, thoạt nhìn như một con chim nhỏ bàng hoàng.
"Đừng sợ."
An Nhiên ôn nhu nói, duỗi tay sờ sờ lên bàn tay bé nhỏ gầy yếu:
"Ma ma con và ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529523/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.