Hồ Trinh lắc đầu, đôi mắt ánh lệ dưới ánh đèn lập lòe mỏng manh, sau đó do dự nhìn An Nhiên hỏi:
"Sao các ngươi lại tới đây? Vị này là?"
Nàng chỉ người đang bức người đàn ông của nàng viết thư đoạn tuyệt. An Nhiên nói:
"Đó là bác lớn của Trần Kiều, tên là Trần Triều Cung, ngươi gọi là Trần tiên sinh là được."
"Trần Kiều. "
Nghe thấy tên này nháy mắt trong mắt Hồ Trinh trở nên hoảng hốt, sau đó tựa như minh bạch gì đó,
cúi đầu nhìn về A Văn đang nắm tay nàng.
Oa Oa đang ở bên người A Văn chạy tới chạy lui, Oa Oa là một bảo bảo tò mò a, quan sát khắp căn
phòng rách nát của Hồ Trinh.
Trần Triều Cung ngồi ngoài cửa, bức người kia viết xong bức thư đoạn tuyệt, sau đó đi
vào lúc này mới cẩn thận nhìn A Văn.
Trong lòng hắn run lên, nhìn A Văn, càng nhìn càng thấy giống cháu trai của mình, Trần Kiều là
người nhà họ Trần trong thân thể A Văn có chảy huyết mạch của người nhà họ, nguyên bản Trần
Triều Cung chỉ không muốn huyết mạch nhà họ Trần phải chịu khổ ở bên ngoài cho nên mới giúp Hồ
Trinh một chút lại không nghĩ, A Văn giống cháu trai hắn như đúc.
Chỉ là nhỏ tuổi hơn.
Trong mắt Trần Triều Cung mang theo lệ ý, ngồi xổm trước mắt A Văn, mở đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng
dắt lấy bàn tay nhỏ bé gầy trơ xương của A Văn, hắn há mồm cổ họng nức nở nói:
"Con gọi gia gia một tiếng đi."
Môi A Văn tái nhợt không mở miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529522/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.