Chương trước
Chương sau
Có người chỉ vào hướng Nam, tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngọn núi phía xa
rất xa kia ở trước mắt mọi người chậm rãi trầm xuống, mà một ngọn núi bằng nham thạch ở gần đó lại
nhô lên.
Triệu Như chỉ vào hướng đó hô lên:
"An Nhiên, đó là phía nơi tụ tập loại nhỏ của đám người Trần Kiều." "Ta biết."
An Nhiên gật gật đầu, yên lặng nhìn ngọn núi bằng nham thạch càng lúc càng cao kia, trong lòng có
loại cảm giác càng lúc càng trầm trọng.
Nàng cảm thấy, Trần Kiều kia hẳn là không sống nổi nữa.
Đương nhiên, An Nhiên hy vọng Trần Kiều hảo hảo mà tồn tại, mặc kệ trước kia nàng có
chán ghét nàng ta thế nào, hay Trần Kiều chán ghét nàng bao nhiêu thì sự cấp nhất của Trần
Kiều đối với A Văn làm An Nhiên không muốn nhìn thấy nàng ta chết, thậm chí nàng còn phi
thường hy vọng, Trần Kiều có thể tìm thấy A Văn.
"Là tang thi hệ thổ."
An Nhiên thở sâu, sắc mặt có chút xám trắng, nàng nhìn ngọn núi nham thạch đang chậm rãi đỉnh chỉ
nhô lên kia, trong đầu phác họa một hình ảnh, ở một mảnh tối om sâu trong lòng đất, có một quái vật
hình người, giống như một con tê tê, chậm rãi hoạt động trong lòng đất.

Hình ảnh rất mơ hồ, bởi vì cách khá xa nàng, nơi nó đi qua, tất cả đất đai đều trở thành nham
thạch, bộ rễ của thực vật căn bản không thể tồn tại được
ở đó, rất nhanh hình ảnh này biến mất trong đầu nàng, nàng chỉ có thể từ hình ảnh thoáng qua trong
đầu này tổng kết ra kết luận tang thi hệ thổ đã bước lên sân khấu lịch sử này.
Đám dị năng giả hệ thổ, bao gồm cả Bàn Tử cũng gật đầu cho rằng điều An Nhiên nói đúng 9/10, tang
thi hệ thổ sớm hay muộn cũng xuất hiện, chẳng qua ai cũng không dự đoán được, nó sẽ xuất hiện bằng
phương thức như này.
"Có thể tìm ra tang thi hệ thổ kia ở nơi nào không?"
Chiến Luyện hỏi An Nhiên, biểu tình không thoải mái lắm, khí thế lên sân khấu của tang thi hệ thổ
này quá cường đại, nghiền nát san bằng một ngọn núi, lại có thể tạo một ngọn núi khác, mà ngọn núi
kia là núi nham thạch.
An Nhiên lắc đầu chỉ chỉ về phía Nam chính là nơi của Trần Kiều và Cốc Tường, sắc mặt nàng cũng rất
ngưng trọng nói:
"Ta chỉ nhìn thấy một con, ở hướng kia, nhưng thổ nhưỡng chung quanh nó đã biến thành nham thạch,
phỏng chừng rất khó để nhìn thấy thân ảnh của nó."
An Nhiên vừa dứt lời thì động đất phía trước dần dần được bình ổn, nhưng những khe nứt ở phía dưới

vẫn còn, chiếc máy bay chính là chiếc máy bay duy nhất của Bách Hoa thành đã trở thành thịt nát mắc
kẹt trong khe, mà kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu một lần nữa lại bị chôn xuống.
"Đi cứu người."
An Nhiên đẩy Bàn Tử đang sững sờ kia, trước khi phát sinh tai nạn, dưới hố sâu còn rất nhiều người
chưa kịp bò ra khỏi hố.
Triệu Như cùng Lương Tử Ngô ở bên cạnh cũng đã cùng với tổ chữa bệnh cùng chăm sóc người bên
xuất phát đi xuống dưới, vẻ mặt Lưu Toa Toa đáng thương hề hề nhìn về phía Nam, rồi đi tới
trước mặt An Nhiên hỏi: "An Nhiên, những người ở nơi tụ tập kia có phải đã không còn hay không?"
"Người đã hoàn toàn biến mất."
An Nhiên cau mày, phạm vi theo dõi của thực vật đã không thể tới được nơi xa như vậy, bởi vì cả khu
vực đó đã hoàn toàn trở thành đá tảng, không có nổi một gốc thực vật!
An Nhiên trả lời Lưu Toa Toa xong thì sờ sờ một cái cây biến dị lớn ở bên ngươi, nàng dựa trán vào
thân cây, thấp giọng nói:
"Thực vật bình thường, sẽ rất khó để sinh tồn ở trong cái mạt thế này, tiếp theo, chính là thiên hạ
của các ngươi, đi thôi, muốn lớn bao nhiêu, muốn dài bao nhiêu cũng được, đừng để đám tang thi hệ
thổ kia tiếp tục càn rỡ nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.