Chương trước
Chương sau
Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau An Nhiên mới mang tinh thần uể oải đi ra từ xe minibus của Chiến
Luyện, hai chân nàng run rẩy trở về xe của mình, nhìn xuyên qua cửa sổ xe kiểm tra Oa Oa cùng Tiểu
Bạc Hà, hai đứa nhỏ còn chưa tỉnh ngủ.
Vì thế An Nhiên ngáp một cái, đỏ mặt quay đầu trừng mắt tức giận với Chiến Luyện
theo xuống xe, nàng nhẹ nhàng kéo cửa xe của mình ra, đi vào
bổ giấc.
Nhưng vừa nhắm mắt không được vài phút, đột nhiên An Nhiên ngồi dậy, nàng cảm thấy chiếc xe đang
rung chuyển, lúc đầu chỉ hơi hơi đong đưa, sau lại kịch liệt run rẩy.
Nàng nhìn trái nhìn phải ra ngoài cửa xe, Chiến Luyện đã chạy tới, hai tay phát động dị năng, đẩy
chiếc xe của An Nhiên ra sau, hắn đẩy tương đối vững vàng chiếc xe về phía khu rừng rậm biến dị, mà
những người còn lại cũng ném xuống công việc hay dụng cụ trên tay chạy nhanh ra khỏi hố sâu hướng
về khu rừng biến dị.
"Bạc Hà, ôm Oa Oa lên."
An Nhiên quay đầu hô lên với Tiểu Bạc Hà, khuôn mặt nhỏ tái nhợt Tiểu Bạc Hà gật gật, nàng bế lên
Oa Oa còn đang ngủ chưa tỉnh.

Ở ghế trước, An Nhiên duỗi tay ôm lấy tay lái ô tô, một tay mở cửa sổ xe ra nhìn phía trước, hô lên
với Chiến Luyện đang dùng dị năng đẩy chiếc xe về phía sau:
"Có chuyện gì vậy?"
"Sụt lún, lại sụt lún nữa!!!"
Có người vừa chạy vừa hô to lướt qua cửa sổ xe.
Cùng lúc đó, An Nhiên thấy được ở phía trước kia, chung quanh cái hố to bị đào bới từng lớp từng
lớp đất sụt xuống, cuốn lấy những người đang lăn lê bò trườn, kéo họ xuống phía dưới hố sâu.
An Nhiên lắc đầu, tại sao nàng lại cảm thấy việc sụt lún này xảy ra quá thường
xuyên, hơn nữa lần này dường như không giống động đất đi?
Khi xe tiến vào rừng rậm biến dị, những âm thanh hỗn loạn tiếng la hét ầm ĩ trong đầu nàng hơi
ngừng nghỉ một chút, nàng lắc lắc đầu mình, mở cửa xe đi xuống, ôm lấy Chiến Luyện ở phía trước,
tựa như Chiến Luyện nói gì bên tai nàng, nhưng nàng không trả lời đầu óc nàng quá loạn, nàng hung
hăng chớp chớp mắt, rồi một lần nữa nhìn thẳng về phía trước.
Đại bộ phận người ở đây đều an toàn lui trở lại khu rừng biến dị, nên đất dưới chân mọi người hơi
hơi run rẩy, tựa như thổ địa cũng đang bị kinh sợ, mà phía trước nơi hố sâu vất vả mọi người đào ra
kia giống như đang điên cuồng từng lớp từng lớp đất trồi lên đổ ập về phía hố sâu, trong phút chốc,

cái hố kia bị san bằng, sau đó lại nứt ra.
Vô số những chiếc xe đang đỗ ở khu đất trống bị lọt vào khe nứt, ngay cả chiếc máy bay của Trần
Triều Cung đưa cho Bách Hoa thành cũng không bị bất luận vướng mắc gì mà lọt xuống khe nứt, sau đó
bị đè ép trở thành nhân bánh quy, bị đất đai đè ép thành nhân bánh quy a.
Có dị năng giả hệ thổ đứng ở rìa khu rừng biến dị, hai tay úp xuống, lòng bàn tay chạm mặt đất,
bắt đầu vận chuyển dị năng vào lòng đất, bọn họ muốn làm cho đại địa đang run rẩy bình
ổn xuống, nhưng trừ bỏ phạm vi nhỏ dưới chân ra, những nơi khác vẫn còn run rẩy.
An Nhiên rũ mắt, bắt đầu sửa lại ý nghĩ trong đầu, sau đó, nàng tổng kết hết lại tin tức mà nhóm
thực vật mồm năm miệng mười phản hồi cho nàng, lần sụt lún này không phải do thảm thực vật gây ra,
mà do bản thân thổ địa tự quay cuồng, nhóm thực vật đang kêu rên chúng nó bị gãy rất nhiều rễ cây
thân cây cành lá ở trong thổ địa quay cuồng kia.
Đất ở khu rừng rậm biến dị không phải không chịu ảnh hưởng, nhưng bởi vì Nhục Hoa và Cầu Gai Béo đã
chiếm cứ ở đây rất lâu, bộ rễ của chúng đan xen phát triển dưới nền đất, đem tầng thổ địa ở đây
củng cố lại, mà phiến rừng cây bình thường kia, lúc trước bị tang thi hệ mộc phát cuồng, những bộ
rễ của thực vật bị nhổ lên vì vậy làm kết cấu của địa tầng bị thay đổi lỏng lẻo không vững chắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.