Trần Kiều nghe vậy, khuôn mặt kiều mỹ có chút thất vọng nhàn nhạt, rồi sau đó, lại tự nâng cao tinh
thần, gật gật đầu với Trần Triều Cung, bộ dạng không để bụng.
"Hẳn là vậy, việc của chú ba là việc lớn, không có việc gì, dù sao A Văn cũng đoản mệnh, ha ha a."
Sự ích kỷ thì mọi người đều có, Trần Kiều vẫn luôn cho rằng lúc ấy ở phía nam trong cái bệnh viện
tồi tàn kia, lựa chọn của nàng sẽ là lựa chọn chính xác nhất mà mỗi người đều sẽ chọn, đối với điều
này, nàng kiên trì cảm thấy mình không có gì để hối hận.
Sau đó ở đầu đường, nàng bị An Nhiên hỗn tướng kia vứt bỏ, mất công nàng mạng lớn, chuyển qua góc
đường đụng phải một đội ngũ người còn sống sót, đoạn thời gian ở trong đội ngũ người còn sống sót
đó, Trần Kiều không muốn nói, coi nó không tồn tại.
Tóm lại nàng một đường giãy giụa đi về phía Bắc, hiện tại ngày tháng cuối cùng đã yên ổn, nàng tìm
được người nhà Trần gia, một lần nữa trở về những ngày cơm no áo ấm.
Cũng không biết do trải qua những ngày tháng thoải mái hay gì mà Trần Kiều ngược lại thường xuyên
nhớ tới A Văn đứa nhỏ từ trong bụng nàng nhảy ra kia.
Khi người nhà Trần gia nói tới tin tức sẽ điều quân về phía Nam lọt vài lỗ tai nàng, tâm của Trần
Kiều giống như nhà giam được mở ra, toàn bộ cảm
xúc bên trong đều chạy ra ngoài.
Nàng không muốn thừa nhận, nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng rất muốn A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1529069/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.