Chương trước
Chương sau
Trần Kiều nghe vậy, khuôn mặt kiều mỹ có chút thất vọng nhàn nhạt, rồi sau đó, lại tự nâng cao tinh
thần, gật gật đầu với Trần Triều Cung, bộ dạng không để bụng.
"Hẳn là vậy, việc của chú ba là việc lớn, không có việc gì, dù sao A Văn cũng đoản mệnh, ha ha a."
Sự ích kỷ thì mọi người đều có, Trần Kiều vẫn luôn cho rằng lúc ấy ở phía nam trong cái bệnh viện
tồi tàn kia, lựa chọn của nàng sẽ là lựa chọn chính xác nhất mà mỗi người đều sẽ chọn, đối với điều
này, nàng kiên trì cảm thấy mình không có gì để hối hận.
Sau đó ở đầu đường, nàng bị An Nhiên hỗn tướng kia vứt bỏ, mất công nàng mạng lớn, chuyển qua góc
đường đụng phải một đội ngũ người còn sống sót, đoạn thời gian ở trong đội ngũ người còn sống sót
đó, Trần Kiều không muốn nói, coi nó không tồn tại.
Tóm lại nàng một đường giãy giụa đi về phía Bắc, hiện tại ngày tháng cuối cùng đã yên ổn, nàng tìm
được người nhà Trần gia, một lần nữa trở về những ngày cơm no áo ấm.
Cũng không biết do trải qua những ngày tháng thoải mái hay gì mà Trần Kiều ngược lại thường xuyên
nhớ tới A Văn đứa nhỏ từ trong bụng nàng nhảy ra kia.
Khi người nhà Trần gia nói tới tin tức sẽ điều quân về phía Nam lọt vài lỗ tai nàng, tâm của Trần
Kiều giống như nhà giam được mở ra, toàn bộ cảm

xúc bên trong đều chạy ra ngoài.
Nàng không muốn thừa nhận, nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng rất muốn A Văn.
Nhưng mà, nàng chỉ là một bé gái mồ côi không có cha mẹ yêu thương, tuy rằng có mang huyết mạch của
Trần gia nhưng cha mẹ nàng đã gặp nạn ở mạt thế, hiện giờ nàng một mình vỗ tay làm sao có tiếng
vang, A Văn của nàng, so với Trần Triều Phát, đương nhiên sự tình của Trần Triều Phát quan trọng
hơn.
Lúc này trên mặt Trần Kiều là cười nhưng trong nội tâm là chua xót, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu,
nàng tưởng niệm A Văn của nàng, tới trình độ trước nay chưa từng có.
Cố tình, Trần Triều Hỉ còn cảm thấy nàng thực hiểu chuyện, hắn cầm bia, ngồi xuống bàn chuẩn bị,
nhìn Trần Kiều gật gật đầu, cảm thán:
"Kiều Kiều, ngươi hiểu chuyển rất nhiều rồi."
Ý cười thập phần đắc ý của Trần Kiều hiện ra, nhưng đáy mắt đều là chua xót, không người có thể
hiểu được.
Nếu đây là nhân quả thì nàng đang nếm quả đắng của việc lúc trước gieo nhân.

Trong căn cứ Kim Môn thời tiết dần dần chuyển biến tốt, không tới trình độ vừa ra ngoài liền chết
cóng như trước nữa, mọi người có thể ra cửa, liền có người phát nhiệm vụ tới trung tâm phát nhiệm
vụ như tìm người nào, tìm đồ gì, thu thập loài nào. vân vân.
Càng lúc càng có nhiều người tổ chức quét tuyết, đem đống tuyết dày hơn 10m này dọn dẹp, sau đó căn
cứ dần dần lộ ra diện mạo nguyên bản.
Người ở khu trung tâm phát hành nhiệm vụ dần dần nhiều lên, tin tức cũng linh thông hơn rất nhiều
so với trước, đột nhiên Trần Kiều giống như điên rồi, cả ngày đều chờ đợi ở đó.
Mà ở căn cứ Diệu Dương, Bàn Tử đang thống kê lại số người may mắn còn sống sót qua trận tuyết tai
này, chính là nhóm trói buộc của hắn, hơn nữa còn một ít người sống sót ở Hà Đông chuyển sang Hà
Tây, còn có người sống sót trong Đại phú hào, tổng cộng không tới 6.000 người.
Hắn cũng lười lãng phí nhân lực cùng vật lực để đào tuyết hay dọn dẹp tuyết ở căn cứ Diệu Dương,
hắn nghe lời Chiến Luyện, mỗi ngày chỉ lo tổ chức nhóm dị năng giả lực lượng đào đất xuống hầm xe,
đặc biệt là phòng có xây dựng gara là lựa chọn hàng đầu của Bàn Tử.
Ước chừng có thể vì bị ăn một cú dài trí nhớ, Chiến Luyện sợ lại có mấy chiếc máy bay chiến đấu tới
ném bom bọn họ, cho nên mới tính toán đào mấy hầm ngầm để trú bom.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.