Chương trước
Chương sau
Thấy Trần Kiều giống như một con gà mái bại trận, uể oải ngồi ở bàn chuẩn bị, khóe miệng má Hoàng
kéo lên một tia cười đắc ý, nói với Trần Triều Hỉ với ý vị cáo trạng:
"Kiều Kiều tiểu thư đây là lo lắng cho con trai của mình ở phía Nam kia, cho nên mới hỏi thăm tướng
quân khi nào thì điều quân về Nam."
Quỷ cáo trạng!!! Nháy mắt Trần Kiều nâng lên đôi mắt đẹp hung hăng nhìn má Hoàng, hiện giờ nàng là
hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngay cả một người hầu nho nhỏ đều dám ngáng chân nàng.
Nào biết, Trần Triều Cung cũng không giống như tưởng tượng của má Hoàng mà răn dạy Trần
Kiều không hiểu chuyện, tìm hiểu cơ mật gì đó, ngược lại hắn thở dài, có chút đồng cảm thả mềm lại
ngữ điệu nhu hòa nói với Trần Kiều:
"Chuyện này, tạm thời sẽ không có tiến triển gì, ngươi vẫn nên đi lại nhiều lần ở khu trung tâm
giao nhiệm vụ đi, bên đó có một ít thông báo tìm người, cũng có không ít người sống sót từ phía Nam
tới đó đăng ký tư liệu."
"Vì cái gì a, không phải đã nói rằng quái vật ở phía nam tiến hóa rất nhanh, nhân lúc còn sớm cần
phải tiêu diệt một ít hay sao?"
Trần Kiều vừa nghe liền thấy thất vọng, cũng có chút cảm giác không muốn từ bỏ hy vọng, đi về phía
Bắc, càng đi càng thấy, ảnh hưởng của virus tận thế càng nhỏ, cho nên ở phương Bắc này rất khó có

thể nhìn thấy quái vật nghịch thiên gì đó, mà quái vật ở phía Nam chúng tiến hóa càng lúc càng
nhanh, căn cứ Kim Môn đã rất sớm có kế hoạch đưa quân về phía Nam.
Mỗi một cái giống loài nào phát triển quá mức nhanh chóng mà không có sự ngăn chặn thì sớm hay muộn
sẽ có một ngày sẽ trở thành mối tai họa không thể kiềm chế với con người.
Cho nên kế hoạch điều quân chém giết về phía Nam tiêu diệt một bộ phận tang thi cùng động thực vật
biến dị vẫn luôn được đề ra.
Trần Triều Cung lại cau mày, lắc đầu thở dài:
"Tiểu Phát đi căn cứ Diệu Dương đã lâu, trừ khoảng thời gian trước lúc mấy chiếc máy bay chiến đấu
bay về, chúng ta vẫn luôn không có tin tức của nó truyền lại, Dương Tử Nhất cũng không biết làm ăn
gì, đi đón người mà thôi, bày đặt một trận lớn như vậy, hiện tại chính hắn đều biến mất."
"A? Chú ba. không có việc gì đi ?"
Vốn dĩ Trần Kiều muốn hỏi, Trần Triều Phát có lại phát bệnh hay không? Nhưng sau đó chuyển chuyển
miệng nghẹn xuống.
Khoảng thời gian trước, nghe nói máy bay đi đón người và vật tư từ căn cứ Diệu Dương đã trở về,
nhưng bọn hắn ở căn cứ Diệu Dương kia nghe Trần Triều Phát hạ lệnh, ném bom không ít dân

thường, những người đó làm loạn, phản công lại Đại phú hào, sau đó Trần Triều Phát và Dương Tử
Nhất có bị bọn họ phản công thành công hay không cũng không có tin tức.
Sau đó Trần Kiều lại nghe nói, do gió tuyết quá lớn, vệ tinh trên trời không thể nhìn được căn cứ
Diệu Dương, vì vậy căn cứ Kim Môn mất đi tọa độ của căn cứ Diệu Dương.
Dù sao về những chuyện này, Trần Kiều cũng không hiểu, đương nhiên nàng vẫn có chút
quan tâm đến Trần Triều Phát, rốt cuộc Trần Triều Phát cũng thật sự đáng thương.
Một người, có thể nhìn thấu mọi thứ, sẽ thực đáng buồn, luôn trong hoàn cảnh buồn đến đáng thương.
Trần Triều Phát là quá thông minh, thông minh đến nỗi đầu óc có chút không bình
thường.
"Rất khó nói."
Trần Triều Cung giơ tay, vuốt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn, sau khi vợ con cùng cháu hắn mất đi,
trong một đêm hắn dường như già đi thoạt nhìn so với cha hắn Trần lão tướng quân còn già hơn.
Hắn nghĩ nghĩ, thở dài, nói với Trần Kiều:
"Nghe nói tuyết sẽ không rơi nữa, chúng ta sẽ phái vài người đi căn cứ Diệu Dương, trước thăm dò
hành tung của Tiểu Phát, cho nên trước khi giải quyết xong việc của Tiểu Phát,
chúng ta không có kế hoạch xuống phía Nam."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.